Âm Tế Thiên cười lạnh đùa cợt: “Ngươi là đặc biệt đến xem ta sau khi bị biến thành phế nhân sẽ như thế nào đi”.
Thôn Phách cười khẩy một cái: “Không tệ! Ta muốn tới thăm ngươi, xem ngươi trở nên nghèo túng thê thảm như thế nào! Nhưng có chết cũng không nghĩ tới, ngươi thân là đệ tử cửa Phật sau khi trở thành phế nhân lại cưới Bắc Minh Bắc thiếu gia kẻ đã từng được khen ngợi là tuyệt thế thiên tài, thật khiến ta khiếp sợ vô cùng!”
Âm Tế Thiên nghiến răng nói: “Ngươi làm ơn đừng có dùng chữ ‘gả’!”
Cái chữ này, khiến hắn cảm thấy mình giống như một cô tiểu thư! Thôn Phách nghe hắn nói, lập tức phá ra cười sung sướng: “Mặc kệ là gả đi hay cưới về, ngươi và Bắc thiếu gia đúng là một đôi trời sinh, một là phế nhân, một thì quanh năm ốm đau nằm bẹp giường, cũng không khác một phế nhân là bao!”
Âm Tế Thiên nghe y nói xong, không giận mà cười: “Ngươi chưa bao giờ nghe người ta nói thiên tài và phế vật thì chỉ cách nhau một lằn ranh giới thôi sao?”
Thôn Phách phút chốc nheo mắt lại, con ngươi trở nên lạnh lẽo: “Ý ngươi là gì?”
“Ta chính là một ví dụ tốt nhất, ngày trước còn là thiên tài, nhưng sáng hôm sau đã trở thành một phế vật” Âm Tế Thiên kéo cái tay đang nâng cằm mình xuống, khóe miệng nở nụ cười sâu xa: “Cho nên mới nói, đời không dễ biết trước, ngươi có thấy đúng hay không?”
Thôn Phách hơi ngẩn người, như mải suy nghĩ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858304/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.