Chương trước
Chương sau
Sau khi Âm Tế Thiên rời đi Thú viên, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Bắc Duy, ngươi tìm vài người trông coi chặt chẽ kho hàng của Thú viên, đừng để cho kẻ khác có cơ hội động tay động chân vào đồ ăn!”

Bắc Duy không hỏi nhiều, lập tức đồng ý: “Dạ!”

Bắc Sinh đột nhiên phụt một tiếng không nhịn được mà cười phá ra, không khí nghiêm túc bị tiếng cười làm cho bay biến: “Thật sự quá tức cười! Cửa hàng nhà kia… ha ha… cửa hàng nhà kia… ôi”

Bắc Duy vội vàng che miệng gã lại, vừa buồn cười vừa tức giận mắng: “Ngu ngốc! Chúng ta còn ở cửa Thú Viên đó!”

Bắc Duy thấy bộ dạng gã muốn cười lại không dám cười, cũng không nhịn được mà phì cười rồi theo đó ha ha ra tiếng: “Thật quá ngu ngốc! Ngươi muốn cười thì về viện của chúng ta hãy cười, vì sao lại còn đem chuyện ngươi nghĩ trong đầu nói ra?”

Bắc Sinh ngại ngùng gãi đầu: “Ta chỉ nghĩ nói ra, mọi người có thể cùng nhau vui vẻ một hồi!”

Âm Tế Thiên buồn cười mà lắc đầu nhìn hai người bọn họ, sau đó xoay người đi về hướng Minh Thăng viện. Ăn cơm trưa xong thì trở về phòng, để Bắc Duy và Bắc Sinh canh giữ ngoài cửa.Âm tế Thiên vừa mới đóng cửa thì thấy trong phòng có chút là lạ, trong lòng trầm xuống nhanh chóng xoay người tông cửa. Không ngờ là cửa phòng đã sớm đóng chặt. Hắn vội vàng đập cửa hướng ra bên ngoài kêu to: “Bắc Duy! Bắc Sinh!”

Thế nhưng mặc cho hắn đập cửa phòng như điên, Bắc Duy và Bắc Sinh đứng ở cửa ngoài dường như không nghe thấy cho nên không có bất cứ phản ứng nào! Âm Tế Thiên nhăn mày lại, xem ra là bị người bày trận pháp ngăn cách với bên ngoài! Đúng lúc này một tiếng nói tà mị đột nhiên vang lên: “Ta nghe nói ngươi bị hủy linh căn!”

Âm Tế Thiên vụt ngẩng đầu lên thì thấy một cái bóng đen từ trần phòng bay xuống dưới, đứng lại trước mặt hắn. Đến khi hắn nhìn thấy rõ ràng mặt nạ màu trắng trên mặt đối phương, không khỏi thốt lên: “Thôn Phách!”

“Không tệ! Thế mà cũng nhớ được ta!” Thôn Phách vừa nói vừa nâng tay lên đánh vào bụng Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên nhìn thấy khí đen tụ lại trong lòng bàn tay y, cả kinh muốn né tránh, thế nhưng không còn kịp. Ngay khi hắn cho rằng mình sẽ phải hứng chịu một đòn nặng nề kia, Thôn Phách đã đập tay lên bụng hắn, ngay sau đó hắn cảm thấy một dòng khí chui vào trong cơ thể mình.

Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn thấy sau khi Thôn Phách áp tay lên bụng mình thì không có động tác nào khác, hơn nữa trong cơ thể không hề có tý cảm giác khó chịu! Hắn hoang mang ngẩng đầu nhìn thấy con ngươi tà mị xuyên qua mặt nạ, ánh mắt nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy y đang làm chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.

Rất nhanh, Thôn Phách thu lại cánh tay, hừ một tiếng: “Đan điền hỗn loạn, thì ra thật sự bị người hủy linh căn rồi!”

Âm Tế Thiên sửng sốt! Hắn còn tưởng rằng Thôn Phách phát hiện hắn chính là người ném văng y ngày hôm đó, cho nên chạy tới muốn giết hắn, không nghĩ tới Thôn Phách tìm hắn để xác định hắn bị hủy linh căn thật hay giả. Bất quá, người này vẫn là phải đề phòng!

Đoạt Phách nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Âm Tế Thiên, con ngươi tà mị lộ ra ý cười, bước lên bắt hắn phải lùi đến khi lưng dựa vào cửa. Một tay chống vào bên cạnh tai Âm Tế Thiên, một tay nâng cằm hắn lên, trêu đùa nói: “Yên tâm! Ta đối với hồn phách không có tu vi không hứng thú, bất quá…”

Thôn Phách tựa như rất hứng thú với hắn, cố ý kéo dài âm thanh: “Ta lại là đặc biệt vì ngươi mà tới Bắc hoàng thành!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.