Âm Tế Thiên vừa bước ra khỏi Thú viên lập tức hướng Bắc Duy bọn họ hỏi giá thức ăn cho yêu thú.
Bắc Duy cùng Bắc Sinh lộ ra vẻ khó xử: “Hồi thiếu phu nhân, đồ ăn cho yêu thú của toàn đệ tử Bắc gia đều là do Thú viên phân phát.”
“Kia……” Âm Tế Thiên đang muốn tiếp tục hỏi những sự tình khác liên quan đến thức ăn, thì liền nhìn thấy một bóng nho nhỏ phía xa, khẽ tựa vào trên vách tường, nghiêm túc mà lật quyển sách trong tay.
Hắn đưa mắt nhìn, không phải tiểu thí hài Bắc Dực Đồng kia, thì còn có thể là ai.
Đáy lòng Âm Tế Thiên đột nhiên có loại cảm giác tiểu thí hài là cố ý tới nơi này chờ hắn đi ra, nghĩ như thế, khóe môi không khỏi cong lên một mạt tiếu ý.
Bắc Dực Đồng phát hiện đám người Âm Tế Thiên tới gần, lập tức thu hồi quyển sách trên tay bỏ vào túi.
Âm Tế Thiên chú ý tới động tác của Bắc Dực Đồng, hơi hơi nheo mắt, tuy cách một cự ly rất xa, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng chữ viết trên bìa quyển sách kia.
Đó là chữ Dược, hơn nữa bộ sách rất dày, chẳng lẽ tiểu thí hài là luyện đan sư?
Bắc Dực Đồng chờ bọn hắn đến gần, liền dắt tay Âm Tế Thiên nói: “Đi thôi!”
Vì sao Bắc Dực Đồng và Bắc Minh đều thích nắm tay người khác như vậy?
Âm Tế Thiên phiêu mắt nhìn hai bàn tay nắm vào nhau, hỏi: “Đi đâu?”
“Mua đồ ăn!”
Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858251/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.