Chương trước
Chương sau
Bắc Duy và Bắc Sinh mau mau đem Âm Tế Thiên hộ ở sau người, đồng thời, nhanh chóng rút kiếm ra ngăn cản thân ảnh đang vọt tới, nhưng mà, tốc độ của đối phương lại như một cơn gió, lẹ làng lách qua công kích của hai danh hộ vệ, hướng Âm Tế Thiên phóng sang.

Bắc Duy, Bắc Sinh kinh hãi, cuống quít xoay người, đang muốn huy kiếm chém tới, không ngờ, bị một màn trước mặt làm trợn mắt há hốc mồm.

Ba con yêu thú cấp 4 chạy nhào vào Âm Tế Thiên, trong đó hai con Tật phong thú ngoan ngoãn ghé vào dưới chân Âm Tế Thiên, tựa như lấy lòng, hưng phấn mà lắc lư cái đuôi phía sau, còn có một con Cức Thứ điểu cứ không ngừng bay đảo quanh Âm Tế Thiên, vừa sung sướng vừa vui thích kêu to, phảng phất như nói cho người khác biết, nó đã tìm được chủ nhân của mình.

Toàn bộ Bách Thú Viên đột nhiên yên lặng hẳn, các đệ tử cứng họng nhìn một màn này, bởi vì lực chú ý của bọn họ đều tại trên người Âm Tế Thiên, không có phát hiện yêu thú trong Bách Thú Viên đang không ngừng rống lớn, cũng thu hồi chân trước đặt trên ***g, tựa như nhìn thấy thượng vị giả, hèn mọn mà quỳ phục trên mặt đất.

Bắc Duy cùng Bắc Sinh cảnh giác nhìn ba con yêu thú, không dám hành động thiếu suy nghĩ, Âm Tế Thiên nao nao, sau đó, nhìn con Cức Thứ điểu mình đầy gai, không khỏi nhíu chặt lông mày, cũng không quản nó có thể nghe hiểu hắn nói hay không, mở miệng bảo: “Cách xa ta một chút!”

Hắn nhìn ra được con Cức Thứ điểu này hưng phấn, hơn nữa đối với hắn không có ác ý, nhưng mà, hắn sợ nó hưng phấn quá độ, không cẩn thận nhào tới đây, có thể tưởng tượng ra được kết quả, giống như là một cây tiên nhân cầu tạp thẳng vào mặt hắn.

Cức Thứ điểu vừa nghe, nhất thời an tĩnh lại.

Mọi người ngẩn ra nhìn Cức Thứ điểu nghe lời lui về phía sau ba thước, không khỏi rít gào trong lòng, đó thật sự là Cức Thứ điểu đặc biệt ngạo kiều, con chim lúc nào cũng loạn phóng gai vào người khác đấy sao? Sẽ không phải là yêu thú khác ngụy trang đi?

Bắc Duy lấy lại *** thần, vẻ mặt bình tĩnh mà hướng Bắc Tuấn hỏi: “Bắc Tuấn sư đệ, ngươi có thể giải thích một chút không, vì sao có yêu thú chạy ra ngoài ***g?”

Bắc Tuấn sửng sốt.

Một danh đệ tử trong Thú Viên, nhanh chóng nói: “Thưa sư huynh, ba con yêu thú kia đều là khế ước thú của chúng ta.”

Hai danh đệ tử khác cũng mau mau thu hồi khế ước thú của mình vào túi.

Bắc Duy vừa nghe là khế ước thú, hơn nữa, yêu thú cũng không có công kích người khác, cho nên chẳng truy cứu thêm.

Lúc này, có một danh đệ tử trong thú viên tiến lên nói: “Khởi bẩm thiếu phu nhân, kho hàng đã cạn, thỉnh ngài nội trong hôm nay, ra phủ mua đồ ăn, không thì, yêu thú liền sẽ bụng rỗng đói khát!”

Âm Tế Thiên nhíu mày nhìn hắn: “Quản sự phụ trách mua đồ ăn trước kia đâu?”

“Quản sự phụ trách mua đồ ăn là Lợi quản sử, nhưng mà, Lợi quản sự bị yêu thú đả thương, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”

Âm Tế Thiên hơi hơi nheo mắt: “Hắn có để lại sổ ghi chép?”

“Không có!”

Âm Tế Thiên nhíu mày: “Vậy ngươi có biết thường ngày Lợi quản sự gặp ai để mua thức ăn cho yêu thú không?”

“Không biết!”

Dưới đáy lòng Âm Tế Thiên cười lạnh, vừa không có sổ ghi chép mua thức ăn giá cả ra sao, lại không biết giao dịch với Thương gia nào, bảo hắn trong một thời gian ngắn làm sao mà mua được thức ăn, này rõ ràng là muốn làm khó hắn, hắn đảo mắt nhìn các tên đệ tử đang thầm cười trộm, thản nhiên nói: “Ta hiện tại liền ra phủ mua đồ ăn!”

Bắc Tuấn cười đưa Âm Tế Thiên rời đi thú viên, đến khi xoay người, sắc mặt nhất thời trầm xuống, đặc biệt nhìn đến ba danh đệ tử lúc nãy phóng xuất yêu thú, sắc mặt chẳng có chút hòa nhã, cả giận nói: “Ta giao phó các ngươi như thế nào? Hiện tại thì xem xem, khi không lãng phí một thời cơ tốt như vậy.”

Vốn định thừa dịp yêu thú xổ ***g, triệu hồi khế ước thú ra đả thương tên xú hòa thượng kia, từ đó, có thể nương theo lý do yêu thú phát cuồng tấn công người giống hôm qua mà thoát tội, lại không nghĩ tới ba tên vô dụng này lại làm hỏng chuyện.

Ba danh đệ tử sắc mặt trắng nhợt, vội nói:

“Sư huynh, chúng ta oan uổng ah!”

“Chúng ta thật sự có ám chỉ khế ước thú công kích xú hòa thượng kia, lại không nghĩ đến sẽ biến thành như vậy.”

Bắc Tuấn hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời bọn họ nói, khế ước thú luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, không có khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

“Các ngươi giữ lại những lời này mà giải thích với Lợi quản sự đi!”

Bắc Tuấn hừ lạnh, phất tay áo rời khỏi Thú viên!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.