Đại thái thái Lục gia và Đại lão gia ngồi đối diện nhau. 
Kết hôn hơn hai mươi năm, phu thê họ từng vui, cũng từng hận, hiện tại không ai ngờ lại như hai người xa lạ. 
Vợ chồng họ lúc thân lúc sơ. 
"Ta mặc kệ những chuyện thối nát dơ bẩn kia của ngươi, lần này An Ninh Quận Vương mang theo vương phi thế tử đến là vì việc hôn nhân của Nhã nhi, ngươi tuyệt không thể đem tiện nhân dã chủng về ngay lúc này. Nếu một nhà quận vương biết, sẽ xem Lục gia chúng ta thành như thế nào? Lục gia gia phong bất chính, Nhã nhi làm sao gả được vào danh gia vọng tộc?" 
Đại lão gia Lục Tuyết Tùng chỉ nhẹ nhàng cười khinh miệt, hắn vừa qua khỏi bất hoặc*, không để râu, nhìn qua không khác mới ngoài 30, tác phong nhanh nhẹn, tuấn lãng như ngọc. Cùng với Đại thái thái vẻ mặt khô quắt, vừa đen vừa gầy đầy sầu khổ phảng phất như đã qua năm mươi là Hồ thị ngồi chung một chỗ, nếu nói là mẹ con, cũng có người tin. 
*bất hoặc: 40 tuổi 
"Ngưng Phù sinh hai nữ nhi đều bị ngươi tùy tiện gả cho một tú tài nghèo và lão góa vợ thô lỗ, nay đến đại sự con gái của ngươi, lại thận trọng như vậy. Miệng ngươi một hai từ lại là dã chủng, hắn là nhi tử của ta, tên Lục Tuyên Hối, sẽ sớm được ghi vào tộc phổ." 
Đại thái thái ngay lập tức đứng lên đứng lên, quét toàn bộ cốc trên bàn xuống mặt đất. 
"Lục Tuyết Tùng, ta là tông phụ của Lục gia, thê tử nguyên phối mà ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-he-thu-nu-nghich-tap/857891/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.