Chương trước
Chương sau
Bồ câu đưa tin nhanh như chớp bay tới, dừng trên tay Lý Lệnh Kỳ.
Hắn sờ sờ cái đầu trắng phau, lấy từ trên đùi của nó một tờ giấy nhỏ.
Mặt trên viết chữ của tộc Hồi Hột.
Ý tứ là trừ Lục gia Tam phòng đang ở bên ngoài, còn có nhà mẹ đẻ của nàng dâu của Đại nhi tử Đại phòng có dính dáng đến Tây Vực. Trước đó không lâu, một nhân tài của mẹ nàng ta phái người đến tặng gì đó, Cầu Dệt Kia Toa có hay không thì không thể xác định.
Lý Lệnh Kỳ cho bồ câu ăn chút rau. Hắn đem tờ giấy thiêu hủy, viết một câu đáp lời, chờ bồ câu ăn no rồi buộc lên.
Giúp xong, hắn lại nghĩ, ta cần gì quản nhiều như vậy, những thứ này cùng ta có quan hệ gì đâu?
Hắn đi đến thư phòng của Lục Tuyên Nghĩa đọc sách.
Hôm nay bởi vì cữu cữu Trần gia đến nên Lục Tuyên Nghĩa thiết yến đón gió. Trần Thị cùng Phương Di Nương còn bận việc bên quận chúa biệt viện, chỉ còn một tiểu lang trung như hắn phải ở bên đón khách. Huyễn Nương ở trong hậu trạch ngột ngạt hồi lâu, liền chủ động yêu cầu đến tiền viện ăn cơm với bọn họ, đến cùng cũng là người trong nhà, không quá cậu nệ nam nữ.
Cữu cữu Trần gia tên Trần Húc, ba mươi bảy tuổi, là huynh trưởng Trần thị, đích xác có chút nét giống bà, chỉ là quá béo.
Hắn mang theo đích tử của mình, Trần Ngọc Huy, 15 tuổi, dung mạo thanh tú, sắc mặt tái nhợt mang theo vài phần bệnh tật.
"Nếu không phải năm nay Huy nhi bị bệnh, chắc hẳn có thể cùng Chân Ca nhi thi đạt tú tài." Trần cữu cữ uống vài chén rượu, khen Lục Tuyên Nghĩa thiếu niên anh tài, lại bắt đầu thổi phồng con trai mình.
Lục Tuyên Nghĩa nói: "Huy biểu ca văn chương đặc sắc tuấn vĩ, trên thân mang theo khí thể cổ đại hiếm thấy, nếu không phải là sinh bệnh ngay kỳ thi, tất nhiên được đề tên bảng vàng." Hắn nói có chút khoa trương, nhưng Trần cữu cữu rất hưởng thụ.
"Khụ khụ, phụ thân, không cần đề cập tới chuyện này." Trần Ngọc Huy ngăn bọn họ lại, hắn là người tri lễ, cha ruột năm đó thấy biểu đệ mình mười hai tuổi đỗ tuấn tài, khoe đến không thấy trời đất, nhìn lại mình mười lăm năm nay, thật sự có chút xấu hổ.
Huyễn Nương tuân theo lời dặn của y sĩ, không thể uống rượu, nên vẫn ngoan ngoãn nuốt canh xương trâu hầm, hương vị kinh khủng như muốn nôn ra. Nàng biết Trần cữu cữu và Trần biểu ca đều không phải người xấu, Trần cữu cữu là thương nhân nên nói chuyện khí thế có hơi nặng nề chút, nhưng cũng là người cực khổ.
Một đời kia, Trần biểu ca sau này bị bệnh lao, nằm triền miên trên giường, người ta còn phái người đến đưa vàng bạc, chỉ là... Sau này đều bị tiểu nhân ở Lục gia nằm trung gian thu lợi riêng.
Nàng bỗng nhiên động não, nhớ tới Tần thần y đang ở nhà mình, nghe nói hắn y thuật thông thần, hiện tại lưu lại Thanh Khê Trấn cũng bởi vì có một phụ nhân bị bệnh kì lạ, làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Liền nói: "Ca ca, Tần thần y hiện giờ ở nhà chúng ta, ông ta y thuật tinh xảo, nếu được thì thỉnh xem cho biểu ca một lát, miễn cho về sau lại lỡ dự thi."
Lục Tuyên Nghĩa nói: "Là như vậy, ta như thế nào quên mất."
Hai cha con Trần gia đều mang vẻ mặt tò mò, Huyễn Nương liền kể chuyện Tần thần y trị chân cùng vài chuyện khác nói một phen.
Nàng vừa dứt lời, Trần cữu cữu liền vỗ đùi: "Không cần ăn nữa, chúng ta nhanh chóng đi tìm lão nhân gia xem xem."
Hắn vạn phần hi vọng đứa con trai này khôi phục khỏe mạnh, những hài tử khác cũng như hắn, là một con buôn bình thường, chỉ có Huy nhi từ nhỏ thông minh, đọc sách được tiên sinh khích lệ, thế nên Trần gia môn đình* lại phó thác tất cả hi vọng lên người hắn.
*Môn: cửa, Đình: sân. Môn đình: Nhà ở.
Bọn họ liền hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi thư phòng.
Huyễn Nương được tỳ nữ đẩy xe, cũng đi theo.
Lý Lệnh Kỳ đang trần nửa thân trên luyện võ, Tần thần y ở bên cạnh nghiền thuốc bột.
Việc họ đến, cũng là bất chợt không hề thông báo trước.
Kim Diệp đẩy Huyễn Nương chậm rãi đi vào, vừa lúc thấy thiếu niên bên trong chỉ mặc mỗi quần lót, lộ ra thân thể trắng tuyết, nha đầu kêu một tiếng đầy sợ hãi, vội vàng che mắt.
Hai nam tử bên trong dồn dập quay đầu ra.
Huyễn Nương: "..." À, là một tiểu thư khuê các mới mười một tuổi, ta hình như cũng nên che mắt nhỉ?
Gương mặt tuấn tú của thiếu niên lấy tốc độ nhanh nhất nổi lên một mạt đỏ ửng, tức giận chạy vào phòng mặc quần áo.
"Ta..." Lục Tuyên Nghĩa cứng họng, hắn là nam chủ nhân, hiện tại nhất thời cũng không rõ nên làm gì.
Xem sắc mặt tiểu Vương đại phu, trông giống như muội muội chiếm hắn tiện nghi vậy.
Trần Ngọc Huy đứng ra giảng hòa: "Biểu muội, chân ngươi bị thương còn chưa khỏi hẳn; vẫn cần nghỉ ngơi nhiều, về hậu viện trước đi."
Huyễn Nương chỉ có thể thẹn thùng gật đầu. Khi Kim Diệp đẩy nàng đi, Vương ma ma vừa đuổi đến kịp liền vội vàng truy hỏi là sao thế này?
Kim Diệp cũng không dám nói, sợ bị bà mắng.
...
Tần thần y không hỏi, chỉ xem mạch Trần Ngọc Huy, trầm ngâm trong chốc lát, lại gọi Lý Lệnh Kỳ ra đây.
Trần cữu cữu trong lòng nôn nóng vạn phần, chỉ cảm thấy tên đồ đệ này không khác gì một hoàng hoa khuê nữ bình thường, bị một tiểu cô nương nhìn thân mình thôi mà, có gì lớn lao đâu?
Hắn cũng rõ ràng ý muốn của lão thần y, bình thường những đại phu này dạy đồ đệ đều là để họ lại xem xét chẩn đoán, viết phương thuốc, sau đó chính là lão đại phu chẩn, kiểm nghiệm đúng sai.
Lý Lệnh Kỳ cầm quần áo mặc chỉnh tề, còn lau sạch mồ hôi trên mặt, ngay cả tóc cũng sửa sang chỉnh tề mới đi ra.
Hắn đưa mắt nhìn toàn bộ sân, đã không còn thân ảnh cô nương kia.
"Xin hỏi Trần công tử lúc trước bị bệnh gì, nay có bệnh trạng nào?" Lý Lệnh Kỳ hỏi.
...
Lý Lệnh Kỳ sờ mạch thật lâu, nói: "Vốn sinh ra đã yếu ớt, thường ngày phí sức quá mức, ngủ không đủ giấc, nếu không cẩn thận tĩnh dưỡng, sẽ thành bệnh lao."
Bên cạnh lập tức có vú già nâng giấy và bút mực lên, hắn viết phương thuốc, đưa đến trước mặt Tần thần y.
Tần thần y nhìn kỹ nửa ngày, sờ râu gật đầu.
Trần Cữu Cữu nhỏ giọng thuyết giáo nhi tử: "Ta đã khuyên ngươi nghỉ ngơi nhiều, đừng thức đêm khổ cực đọc, một năm không được thì lại một năm sau, chỉ cần một năm thi đậu, nếu như thân mình hỏng rồi, đâu còn có thể đọc sách?"
Trần Ngọc Huy mang vẻ suy sụp nghĩ, ngươi ở bên ngoài thổi phồng ta đọc sách lợi hại, ta nếu không sớm thi đậu tú tài, làm sao có thể ra ngoài gặp người?
...
Trần Thị rất muộn mới trở về.
Trần cữu cữu chờ nàng vừa về, liền đi gặp, nói đến yêu cầu muốn nhìn qua An Ninh Quận Vương.
Trần Thị ở bên kia sớm đã ôm một bụng khí, nghe hắn nói, chỉ cười lạnh trả lời: "Ngươi cũng không nhìn một chút dòng dõi nhà chúng ta, vậy mà muốn gặp quận vương?! Bên kia ngay cả ta cũng đều không cho bái kiến quận vương phi!"
Nàng mắng một trận.
Trần Cữu Cữu ưỡn mặt cười: "Muội muội, Lục gia này lúc trước chính ngươi một hai phải gả, một nửa gia nghiệp nhà chúng ta đều đưa cho ngươi làm đồ cưới."
Trần Thị nhớ tới chuyện ban đầu, cũng hiểu được oán không được ai.
Giọng điệu hòa hoãn lại.
"Ca ca ngươi đừng vội, thọ yến này diễn ra trong ba ngày, ngày thứ nhất là tổ chức tại vườn nhà Tổng đốc cho nhóm quý nhân. Sau lúc đó liền là cho mấy nhà quý nhân và Lục Gia tư yến.
Quận vương nghe nói hôm nay đã đến. Vương gia lần này mang theo thế tử, là đặc biệt đến nhìn tiểu thư Đại phòng bên kia. Nếu không có gì, liền sẽ hạ sính, nhất thời cũng không đi được, nên cũng sẽ ở lại Lục gia.
Ngươi lấy bái thiếp rồi ngày thứ hai đi dự tiệc, đến lúc đó cũng có rất nhiều người.
Vả lại, ta xem họ an bài, thế tử lúc đó vẫn đến cùng theo mấy nhi tử khác của Lục gia chơi đùa, ta nghĩ nên đem Chân Ca nhi và Huy nhi cùng bọn họ hoà nhập. Bọn họ vốn là thiếu niên hoạt bát nên càng dễ quen biết. So với ngươi ưỡn nét mặt già nua đi tặng lễ càng tốt hơn biết bao nhiêu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.