Editor: Mạc Thiên Y
Đã rất lâu Vô Tâm chưa thấy qua khói lửa chiến tranh, không ngờ súng pháo thời nay lợi hại đến thế. Mắt thấy trên đường liên tiếp nổ như pháo hoa, hắn không dám dừng lại, túm Nguyệt Nha chạy đến chỗ tối. Nguyệt Nha nhờ có chân dài bàn chân lớn thân thể lại khỏe, Vô Tâm chạy nhanh bao nhiêu, cô cũng chạy nhanh bấy nhiêu, hoàn toàn không làm vướng bận. Cắm đầu chạy mải miết không biết đã cách mấy con phố, Vô Tâm bắt đầu nhìn thấy binh lính ở phía xa xa.
Nguyệt Nha ngày bé từng trải qua vài lần binh tai, sợ nhất là mấy tên binh lính vượt qua biên giới gây chuyện. Một tay ôm chặt bao quần áo che trước ngực, cô thở hổn hển kêu lên: “Đám binh lính muốn cướp bóc cửa hàng!”
Trên đường càng rối loạn, nhà cửa bốn phía càng tĩnh mịch hơn. Từng nhà đều tắt đèn, câm như hến đóng chặt cửa chờ làm thịt. Vô Tâm dứt khoát dẫn Nguyệt Nha rẽ vào một con hẻm nhỏ sâu thẳm, con hẻm quanh co khúc khuỷu thông đến bốn phương, cuối cùng hắn dừng dưới một gốc cây già đen sì, ôm Nguyệt Nha ngồi xuống. Nguyệt Nha tóc mai bên thái dương đều bị mồ hôi làm ướt, từng sợi dán tại bên tai. Trong miệng mũi thở ra nhiệt khí, cô hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cố gắng muốn nín thở, ngay cả mèo hoang chó dại cũng không dám kinh động. Bên tai vang lên giọng Vô Tâm, Vô Tâm nói với cô: “Đừng sợ, bọn lính đều giết người phóng hỏa trên đường lớn, trong hẻm nhỏ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/3094330/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.