Editor: Mạc Thiên Y
Nguyệt Nha nhìn ra Vô Tâm không thích cô bé kia, không khỏi có chút chột dạ. Tuy bọn họ là vợ chồng son, trong nhà không có bề trên chèn ép, nhưng dẫu sao Vô Tâm cũng là đàn ông, là trụ cột trong nhà, đàn ông chưa lên tiếng, đàn bà không nên tự ý cho người khác vào nhà, cũng may đối phương là một đứa bé, cho vào cũng không có gì đáng nghi ngờ.
Củ cải muối qua một đêm đã lên vị, trứng gà cũng đã rán thành một dĩa vàng óng. Hai món đặt trước mặt Vô Tâm, cô vốn hấp bốn cái bánh bao, hiện tại chỉ lấy ra một cái, múc một chén cháo đưa cho Vô Tâm, nhỏ giọng nói: “Anh ăn phần của anh đi, người ta nghèo không có đường sống, chúng ta có thể giúp một tay thì giúp! Dù sao cũng không thiếu một miếng ăn của nó. Chờ tôi cho nó uống thêm miếng nước, sẽ bảo nó đi.”
Vô Tâm chẳng ừ hử gì cả cầm đũa lên, gắp một miếng trứng rán, duỗi cánh tay dài đút đến trước miệng Nguyệt Nha. Nguyệt Nha thoáng sửng sốt, thấy hắn thành tâm thành ý mỉm cười với mình, còn đang trông mong mình há mồm. Nguyệt Nha bỗng chốc hạnh phúc không biết nói làm sao, ăn một gắp trứng rán rồi đi làm việc của mình.
Vô Tâm ngồi xuống, húp một ngụm cháo nóng, lớn tiếng kêu: “Nguyệt Nha, sao em còn chưa vào ăn?”
Nguyệt Nha lấy hai cái bánh bao lớn còn lại trong nồi, đặt lên tấm vải hấp gói lại đi ra ngoài, dúi vào lòng cô bé: “Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/3094327/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.