Editor: Mạc Thiên Y
Nguyệt Nha sống mười bảy năm, lần đầu tiên biết ghen. Không ngờ cảm giác lại khó chịu như vậy, đứng trong bếp khua nồi gõ bát đun sôi một nồi nước vo gạo. Hai tay lót khăn bưng nồi sắt, thật muốn ra ngoài hắt vào Vô Tâm và Tiểu Muội. Đúng là việc không xảy đến với mình thì không biết bản thân còn có thể nhẫn tâm phóng hỏa giết người.
Bình tĩnh phơi quần áo, Nguyệt Nha bắt đầu tính toán làm sao để Tiểu Muội rời đi. Tiểu Muội đang cúi đầu quét sân, thoạt nhìn nho nhỏ ngoan ngoãn, cô thực không đành lòng cứng rắn đuổi đi. Nhưng nhớ tới nụ cười mờ ám mê đắm của Vô Tâm vừa rồi, cô tức đến hận không thể khóc lóc om sòm một hồi. Cắn môi đấm ngực về phòng lấy ra hai xâu tiền nhét vào túi Tiểu Muội, cúi đầu nói: “Em gái, chị biết em không nơi nương tựa. Nhưng vợ chồng chị mới cưới cũng không dư dả gì. Chị cho em hai xâu tiền đủ ăn uống một thời gian, em tự nghĩ cách sống tiếp đi.”
Tiểu Muội lập tức ngẩng đầu, gương mặt trái xoan dưới ánh mặt trời trắng tới gần trong suốt: “Chị, em ăn rất ít, có thể làm việc, chị cho em ở lại đi, em không còn chỗ nào để đi cả.”
Nguyệt Nha khó xử cau mày, toan mở miệng không ngờ Vô Tâm lặng yên không một tiếng động, từ sau đi tới: “Thêm một người cũng chẳng tốn bao nhiêu cơm, coi như làm việc tốt cho em ấy ở lại đi.”
Nguyệt Nha nuốt nước miếng, trong lòng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/3094325/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.