Vô Tâm muốn rời khỏi giếng trước bình minh. Lúc bình minh tuy trời còn tờ mờ tối, nhưng mà dương khí đã bay lên, khiến cho lũ tiểu quỷ không thể tác yêu tác quái. Quỷ không ra ngoài, trời đông giá rét tối om, người cũng chưa ra ngoài, hắn có thể thoải mái trèo tường chạy ra. Nếu thời gian không đủ dùng, không thể lên trước bình minh, vậy cũng không sao, cùng lắm thì chạy vào vườn hoa chờ trời tối. Trong vườn rất hoang vắng, dù là ban ngày chắc cũng không có người hay quỷ thèm tới.
Tính toán xong, nhưng trong mật thất không trăng không sao, hắn mải chăm chú ghi nhớ phù chú, quên béng thời gian trôi qua. Đợi mày mò quan tài xong, hắn mới sực nhớ thời gian có hạn, không thể lưu luyến mày mò mãi được. Bơi khỏi mật thất tiến vào đáy giếng, hắn ngửa đầu nhìn lên trên, không khỏi kêu khổ… trời sắp sáng choang rồi!
Hai chân đạp mạnh đáy giếng, hắn mượn lực phóng lên, đầu vừa rào rào lộ khỏi mặt nước, tức thì truyền vào trong tai lại là một tràng tiếng kim loại ma sát. Hắn lập tức ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn cánh tay duỗi trên miệng giếng, đem một cái lồng sắt nặng trịch úp lên miệng giếng!
Lồng sắt được hàn từ những dây sắt giăng xen kẽ, vừa nhìn giống như một cái lồng sắt không đáy, đậy xuống vừa khít, ngay cả bốn phía thành giếng cũng che luôn. Vô Tâm biết tiêu rồi, dùng cả tay chân vịn vách giếng leo lên, leo chưa được bao xa, đầu của hắn đã thấy mặt trời.
Bốn tên lính đang muốn khiêng đá tảng chặn lồng sắt rơi ra, thình lình miệng giếng bỗng thò ra một cát đầu ướt nhẹp, không khỏi giật nảy mình. Sợ thì sợ, trước mặt Bà Chín, không một ai dám ra tiếng. Mà Nhạc Khởi La đứng trước thành giếng, hai tay lồng trong tay áo, đứng bất động, chỉ có mái tóc đen dày phất phơ theo gió lạnh.
Lồng sắt cao hơn miệng giếng một cái đầu. Vô Tâm hai tay nắm dây sắt, có thể rõ ràng ngẩng nhìn Nhạc Khởi La. Hai bên không nói gì đối diện một lát, trời dần sáng hơn, binh lính cũng đặt đá tảng xong. Sau khi xong xuôi bọn họ đứng 4 phía, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của vệ sĩ, ôm súng trường chăm chú nhìn miệng giếng.
Nhạc Khởi La mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Đại ca, tự chui đầu vô lưới rồi nha!”
Vô Tâm cũng mở miệng, giọng có phần khàn khàn: “Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt, vạn lý vô vân vạn dặm thiên.”
Nhạc Khởi La chớp mắt, bình tĩnh nói: “Đổi câu khác đi. Đọc một trăm năm, chán chết rồi!”
Vô Tâm nhìn kỹ con mắt cô ta, thấy rõ điểm đỏ giữa con ngươi phải: “Mới một trăm năm đã chán?”
Nhạc Khởi La tiến về trước hai bước, tư thái và dáng vẻ đều là một cô bé nhỏ, vừa trưởng thành vừa chưa, trong non nớt mang theo tính trẻ con: “Anh đã đọc mấy trăm năm?”
Vô Tâm lắc lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ.”
Gió mai hất lên tóc mái Nhạc Khởi La, lộ ra cái trán như ngọc: “Không nhớ rõ? Chẳng lẽ lúc Khai thiên lập địa đã có anh?”
Vô Tâm tiếp tục lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ.”
Nhạc Khởi La nhấc chân bước lên lồng sắt, chậm rãi đi đến phía trên Vô Tâm ngồi xổm xuống. Đầu ngón tay quét qua ngón tay Vô Tâm, cô ta hứng thú cúi đầu nhìn hắn: “Tới làm gì? Muốn tìm cách đối phó tôi?”
Vô Tâm ngẩng mặt: “Ta không tìm được.”
Nhạc Khởi La duỗi xuống một ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên mi tâm Vô Tâm: “Anh không tìm được cách, tôi lại tìm được anh.”
Vô Tâm nâng hai chân đạp lên thành giếng, phơi thân thể trần truồng trong gió dưới ánh mặt trời: “Tôi không yêu cô.”
Nhạc Khởi La quan sát thân thể lõa lồ của Vô Tâm, cười xì một tiếng: “Lâu ngày sinh tình.”
Vô Tâm ngoẹo đầu nhìn cô ta: “Lâu ngày sinh tình? Nhưng tôi không biết cô là nam hay nữ.”
Nhạc Khởi La đặt mông ngồi xuống, tiếng cười nghe như tiếng chuông bạc, sau khi cười xong cô ta cúi đầu hỏi Vô Tâm: “Có muốn tôi cởi quần áo nghiệm chứng thân phận không?”
Vô Tâm buông hai tay ôm lấy đầu gối, “Bùm” một tiếng chìm vào trong nước.
Nhạc Khởi La ngẩn ra, tức thì bốn chân quỳ sấp trên lồng sắt, dùng giọng nói như chim non, cả giận nói vọng xuống: “Có ý gì?”
Vô Tâm rơi vào trong nước, cảm giác nước giếng ấm áp hơn không khí. Chìm đến đáy giếng bơi vào mật thất, hắn vào trong quan tài nằm, nghĩ không ra cách chạy trốn. Cũng may Nguyệt Nha và Cố đại nhân đã có chỗ nương thân, hơn nữa biết hắn bất tử, chờ thêm một thời gian chắc cũng sẽ không quá sốt ruột.
Không bao lâu, hắn loáng thoáng nghe thấy lồng sắt bị gõ leng keng. Ra khỏi quan tài trồi lên mặt nước, hắn lại thấy Nhạc Khởi La.
Nhạc Khởi La ngồi xổm trên lồng sắt, trước mặt đặt một cái bát to. Trước mặt Vô Tâm mặt, cô ta đổ một gói bột màu trắng vào trong bát. Trong bát chứa đầy thịt tươi, cô dùng ngón tay vừa khuấy bột và thịt, vừa hỏi Vô Tâm: “Anh có đói không?”
Vô Tâm nhảy lên, hai tay nắm lấy lồng sắt: “Tôi không ăn thịt người!”
Ngón tay Nhạc Khởi La lạnh đến đỏ bừng: “Không phải thịt người, là thịt bò.”
Sau đó cô ta nhìn Vô Tâm: “Bỏ thêm thạch tín, ăn hay không?”
Vô Tâm ngẩng đầu há miệng, bờ môi góc cạnh rõ ràng, răng rất trắng, lưỡi rất đỏ. Nhạc Khởi La nhón một miếng thịt bò đút cho hắn, hắn làm như đói bụng, không hề nhai, duỗi cổ liền nuốt xuống. Sau khi nuốt hắn lại ngưỡng mặt, há to miệng như chim non đòi ăn.
Cách lồng sắt, Nhạc Khởi La ném từng miếng thịt bò vào trong miệng hắn. Đợi ném hết một bát to, cô ta vân vê ngón tay: “Hết rồi.”
Vô Tâm nói: “Bữa trưa tôi muốn ăn đồ chín.”
Nhạc Khởi La dùng hai ngón tay sờ sờ mái tóc ngắn cũn của hắn, không biết làm sao mới khiến hắn phục tùng, đối với vật sống không có hồn phách, cô ta thật sự là bó tay hết cách. Vô Tâm mặc cô ta sờ, cũng không cứng chọi cứng với cô ta.
Bữa trưa Nhạc Khởi La đút cho hắn khá nhiều tôm chiên giòn, bữa tối còn xé nhỏ từng miếng bánh rán hành đưa vào miệng hắn. Vô Tâm ăn xong hai cái bánh rán hành, hỏi Nhạc Khởi La: “Cô muốn nhốt tôi tới khi nào?”
Vệ binh trong sân đã rút lui, Nhạc Khởi La cúi đầu nhìn chăm chú vào hắn: “Lâu ngày sinh tình, cho nên phải nhốt lâu một chút.”
Vô Tâm nhấc chân đạp thành giếng, treo trong giếng mà nhẹ nhàng đong đưa: “Tôi đã nảy sinh tình cảm với cô.”
Nhạc Khởi La vỗ hai tay đầy mỡ, làm như rất vui mừng. Không ngờ Vô Tâm lập tức phán: “Nhưng trước khi cô lớn lên, tôi sẽ không ngủ với cô.”
Nhạc Khởi La nhất thời cười nhạt hừ một tiếng, tức thì như con châu chấu nằm bổ nhào xuống kề sát Vô Tâm. Làn môi mỏng phấn hồng mở ra khép lại, cô ta như ông cụ non đè thấp giọng: “Luận làm người, tôi từng làm đàn ông cũng từng làm đàn bà; luận đạo hạnh, tôi chính đạo thông hiểu tà đạo cũng thông hiểu. Với thân phận và cảnh giới của tôi, sẽ thèm muốn chuyện giường chiếu sao? Nực cười!”
Vô Tâm không cho là đúng đáp: “Thân phận của cô, chẳng qua chỉ là bà vợ bé nửa người nửa yêu; cảnh giới của cô, đơn giản chính là không từ thủ đoạn muốn trường sinh bất tử. Tôi cho cô biết, tôi không nói băng thanh ngọc khiết, cũng xem như tam trinh cửu liệt, nói không ngủ là sẽ không ngủ. Nhưng nếu cô thả ta ra, chúng ta có thể làm bạn. Tương lai cô già mà không chết, lúc kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, có thể tới tìm tôi lải nhải.”
Nhạc Khởi La vẫn úp sấp trên lồng, nhíu hai hàng mày đẹp trừng Vô Tâm: “Anh không muốn hỏi lai lịch của tôi sao?”
Vô Tâm hơi mệt, hai tay tuy còn bám lồng sắt, nhưng thân thể bắt đầu từ từ trĩu xuống: “Tôi thông suốt mọi sự, không cần hỏi.”
Sau đó hắn buông lỏng tay, muốn trở lại trong nước, không ngờ lúc rơi xuống vừa khéo đặt mông lên cọc gỗ cắm vách giếng. Bọc quần áo và túi tiền nhỏ treo trên cọc gỗ vẫn bình yên vô sự, còn Vô Tâm lại hét thảm, chưa hét xong đã chìm xuống đáy giếng.
Vô Tâm bị cấn phải trứng đau điếng, ôm hạ thân đau không nói nổi, ở đáy giếng lăn lộn mấy vòng, lăn ra hẳn một lốc xoáy lớn. Nhạc Khởi La vui cười khúc khích như em bé.
Nửa đêm, Vô Tâm nghe thấy trên giếng im ắng, bèn lắc đầu quẫy chân trồi lên mặt nước, vịn vách giếng bò lên trên. Nhưng bò chưa được bao xa, hắn bắt gặp một bé gái áo đỏ đứng trên lồng, mặt chẳng chút biểu tình cúi đầu nhìn hắn.
Bé gái rất xấu, Vô Tâm đánh giá tiền đồ nó, dù con bé không chết, sau này lớn lên chuyện hôn nhân cũng thành vấn đề. Bỗng nhếch miệng với Vô Tâm, con bé nhe hàm răng đen bóng, răng nanh sắc nhọn, nước dãi tí tách phản xạ ánh trăng. Miệng rất lớn, mắt lại nhỏ, đuôi mắt xếch, trong con ngươi ngoại trừ hung quang không còn gì khác.
Vô Tâm chả quan tâm, tiếp tục bò lên. Bò đến miệng giếng ngẩng đầu, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện binh lính đã đi, đổi lại là mấy tên người giấy mặt cười canh chừng.
Cắn ngón tay quơ quơ về phía đứa bé gái, Vô Tâm cố ý trêu đối phương. Mà tiểu quỷ khát máu, quả nhiên quỳ xuống há mồm toan cắn. Cắn lên sợi dây sắt to như ngón tay, tiểu quỷ nhìn chằm chằm máu trên ngón tay không chịu nhả ra. Mà Vô Tâm không làm hại nó, chỉ nhẫn nại quơ quơ tay, khiến tiểu quỷ há miệng đớp theo.
Cắn đến cuối cùng, tiểu quỷ chả thu hoạch được gì, bị một con chuột hấp dẫn đi. Vô Tâm mới duỗi tay ra sờ lên lồng sắt, phát hiện dựa vào răng của tiểu quỷ, nếu tập trung cắn một đêm, có thể cắn đứt một sợi dây sắt. Nhưng máu hắn có hạn, lại chẳng có vật sống, câu dẫn tiểu quỷ thật sự quá khó khăn; trong giếng càng nản hơn, chẳng những không có cá, đến cả con chuồn chuồn còn chẳng có.
Sáng hôm sau, Nhạc Khởi La lại tới nữa, chọn mỳ sợi đút Vô Tâm ăn. Mỳ rất nóng, Vô Tâm ăn đến đỏ cả mặt. Nhạc Khởi La thấy Vô Tâm nhìn mình mãi, đắc chí hỏi: “Nhìn cái gì?”
Vô Tâm đáp: “Cô là một tiểu cô nương rất xinh, nhìn không ra mấy kiếp trước từng làm đàn ông.”
Nhạc Khởi La bưng tô mì, nhìn hắn cười hì hì: “Đầu thai rồi đầu thai, lúc đầu thai, nhìn không thấy thai. Đầu vào thai rồi, sinh ra mới biết được mình sẽ có xác thịt thế nào. Thân thể không quan trọng, linh hồn mới quan trọng.”
Vô Tâm gật gật đầu: “Nhưng mà tôi không có linh hồn.”
Nhạc Khởi La dùng đũa quấy mì, nghĩ Vô Tâm có thân thể bất diệt, mình có linh hồn bất diệt. Nếu mình khống chế được thân thể Vô Tâm, kết quả tuyệt vời biết bao?
Chính là yêu thân thể, có tính là yêu không? Chắc tính nhỉ. Nhạc Khởi La nheo mắt, nghiêng mặt ngắm trời xanh, ngẫm mình mấy kiếp chưa từng yêu ai, nay lại yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]