Chương trước
Chương sau
Editor: Mạc Thiên Y

Vô Tâm chúi đầu trong giếng, lén phun ra một con cá nhỏ hoạt bát. Quay người lại nổi lên, hắn thoăn thoắt leo lên, hai tay ướt đẫm vươn ra, lần nữa bám lấy lồng sắt rắn chắc.

Nhạc Khởi La đứng trước thành giếng, khoác áo choàng đen thêu mai trắng, gương mặt nhỏ xinh được bao quanh bởi cổ áo lông chồn, tóc mái đã cắt, lộ ra hai hàng mày rõ ràng. Một tay bưng cái chén sứ xanh nhạt, cô ta rất hài lòng nhìn Vô Tâm, đồng thời tóm một con cá sống quẫy đuôi từ trong chén, ném vào trong lồng sắt. Vô Tâm há mồm đớp, đớp hụt. Con cá lướt qua gò má hắn trượt vào trong giếng, Vô Tâm cười ha hả, quay sang lớn tiếng nói với cô ta: “Làm lại, làm lại!”

Nhạc Khởi La nhìn làn da trắng bợt cùng gương mặt đẹp như tạc của hắn, cảm thấy hắn thật đẹp trai. Đầu đông trời đổ tuyết nhỏ, Vô Tâm sống trong giếng ba ngày, thân thể không có bị đông cứng, làn da cũng không bị ngâm nước đến nhăn. Nhạc Khởi La đã chết mê chết mệt thân thể hắn, không có được, làm bạn cũng tốt.

Ném con cá cuối cùng trong chén, Vô Tâm ngửa đầu, dùng răng cắn con cá nhỏ. Cúi đầu cắn lên môi nhẹ hút một cái, con cá lập tức bị hắn nuốt vào. Hai tay đồng thời buông ra, hắn lại lần nữa rơi xuống giếng.

Tuyết rơi ngày một lớn, Vô Tâm không chịu ăn đồ sống nữa, muốn ăn cơm nóng. Sau khi ăn uống no đủ, hắn theo thường lệ treo dưới lồng sắt, nói ra bên ngoài: “Tôi yêu em rồi, thả tôi ra ngoài đi, tôi lạnh quá!”

Nhạc Khởi La đứng trong tuyết, hai tay lồng trong tay áo, người bất động, chỉ có tóc nhẹ nhàng bay theo gió: “Anh yêu cái gì ở tôi?”

Vô Tâm nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Vậy em yêu cái gì ở tôi?”

Nhạc Khởi La lẳng lặng nhìn hắn: “Yêu thân thể anh.”

Vô Tâm cong người, hai chân vẫn đạp miệng giếng: “Chỉ có thân thể?”

Nhạc Khởi La bật cười, mắt cong thành nửa vầng trăng. Nụ cười thoáng qua, cô ta lập tức khôi phục bình tĩnh: “Linh hồn của ai đáng cho tôi yêu? Dựa vào trí tuệ của tôi, thấy ai cũng như thủy tinh. Liếc mắt một cái nhìn thấu, còn yêu cái gì?”

Sau đó không tình nguyện lắm liếc mắt xem thường, giọng non nớt hừ nói: “Nơi cao không tránh khỏi lạnh lẽo, xem ra anh cũng hiểu sự tịch mịch của tôi.”

Vô Tâm cười khẽ, bỗng nhiên rất nhớ Nguyệt Nha và Cố đại nhân, thậm chí cả đạo trưởng Xuất Trần Tử. Hắn thật sự hiểu sự tịch mịch của Nhạc Khởi La, có điều cô ta là tự tạo nghiệt, không thể sống.

Cũng may hắn từng thấy nhiều thứ kỳ quái, không kém gì Nhạc Khởi La. Nhạc Khởi La không thả hắn ra, có lẽ là chưa biết làm sao khống chế hắn; cuộn tròn đầu ngón chân câu lấy thành giếng, hắn ngẩng đầu nhìn trời. Vạn dặm bao la, mây đen cuồn cuộn, nước giếng có lẽ chẳng mấy chốc sẽ kết băng.

Nhạc Khởi La hơi cúi đầu, từ dưới tóc mái giương mắt nhìn hắn; nhìn một hồi, cô ta bắt gặp dấu răng rõ ràng trên lồng sắt.

Sải bước lên trước, cô chỉ vào dấu răng hỏi: “Ai cắn?”

Vô Tâm thí nghiệm mấy đêm, đã hoàn toàn thất vọng đối với tiểu quỷ, cho nên thản nhiên đáp: “Con bé xấu xí trong quan tài đấy.”

Nhạc Khởi La bấy giờ xoay người đi tới quan tài trước cửa, gió lạnh quét qua, thổi bay vạt áo choàng, lộ ra bộ quần áo màu xanh bên trong. Không cần người bên ngoài ra tay, cô ta tự mình đẩy nắp quan tài, chỉ thấy tiểu quỷ bên trong nằm ngửa, trạng thái vốn đã thối rữa một nửa, giờ bị ánh mặt trời nhạt chiếu, càng trở nên như bị lửa thiêu, mắt thấy bộ dạng càng thối rữa, thất khiếu đã chảy mủ vàng nước xanh. Khoác tay lên nắp quan tài, Nhạc Khởi La lẩm bẩm vẽ ra một đạo phù chú, một nét cuối cùng gạt mạnh ra ngoài, cô ta nhắm mắt lại ngửa mặt lên, giọng vừa nhỏ vừa gấp: “Trước giết ác quỷ, sau trảm dạ quang, thần nào không phục, quỷ nào dám cản. Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân mệnh!”

Nâng tay dùng sức phất ống tay áo lên trước, cô ta choàng mở mắt. Hồn phách bám lên người tiểu quỷ lúc trước bị cô ta triệu hồi, bây giờ lại bị đuổi đi. Xoay người trở vào trong viện, cô ta lệnh cho binh lính đứng gác bốn góc: “Quan tài cùng người toàn bộ thiêu hủy!”

Sau đó cô ta xoay người đi đến giếng: “Đại ca…”

Vô Tâm đã mất tăm tích, dưới lồng sắt dán một tấm bùa vàng. Bùa vàng đối với Nhạc Khởi La rất có tác dụng chấn nhiếp, bùa vàng xuất hiện, chứng tỏ Vô Tâm muốn xuống dưới nghỉ ngơi.

Vô Tâm nổi trong nước, làm bạn với hắn là mấy con cá nhỏ đuôi bạc. Miệng cá nhẹ nhàng hôn vành tai chóp mũi hắn, mỗi ngày thức ăn cũng không tệ, nếu không phải Nguyệt Nha và Cố đại nhân có sức mê hoặc hơn, nếu không phải không khí và nước ngày càng lạnh, có lẽ hắn sẽ yên ổn ở lại. Nghiêng mặt sang nâng tay lên, hắn mắt thấy mấy con cá nhỏ bơi qua kẽ tay mình. Dòng nước bỗng chốc rối loạn, một con cá đã biến mất, mà hầu kết Vô Tâm chậm rãi hoạt động, ra là đã đi săn trong phút chốc.

Vài ngày sau, mặt nước giếng quả nhiên kết băng.

Vô Tâm treo dưới lồng sắt, hai chân đạp lên thành giếng, ào ào tiểu xuống dưới, nước tiểu cũng lạnh như băng. Nhạc Khởi La ngồi xổm trên lồng sắt, đeo một bộ chụp tai lông thỏ trắng như tuyết. Mắt thấy Vô Tâm tiểu xong, cô ta duỗi xuống một ngón tay, dùng sức chọc đỉnh đầu Vô Tâm: “Có muốn ra không?”

Vô Tâm lập tức nâng đầu: “Muốn.”

Nhạc Khởi La đứng dậy bước xuống lồng, đoạn tiếp tục nói: “Muốn ra, trước hết thiêu hủy bùa vàng của anh!”

Một gã binh lính tìm diêm đưa đến, mà Vô Tâm cũng không phản đối, rất nghe lời lấy bùa vàng ra, quả nhiên là bị đưa lên ngọn lửa đốt.

Tảng đá lớn được dời ra, lồng sắt cũng bị nhấc lên. Nhạc Khởi La sợ Vô Tâm đả thương, lui ra sau thật xa, mà giữa bốn cây súng trường nhắm vào, Vô Tâm ngồi trên thành giếng, chậm rãi mặc quần áo đi giày.

Nhạc Khởi La từ xa đề phòng hắn: “Anh bây giờ đối với tôi là yêu, hay là hận?”

Vô Tâm cúi đầu nở nụ cười, vừa cài cúc áo vừa đáp: “Dựa vào trí tuệ của tôi, còn có thể câu nệ yêu hận sao?”

Sau đó hắn giương mắt nhìn Nhạc Khởi La: “Kế tiếp làm gì đây? Em bắt giam hay thả tôi?”

Nhạc Khởi La nhíu mày, phát hiện mình đối với Vô Tâm như hùm ăn trời, chẳng biết xuống tay chỗ nào. Vô Tâm dường dư thật sự là chẳng có yêu hận gì cả, người quá dễ bảo, lại rất khó thao túng, Nhạc Khởi La chỉnh lại chụp tai của mình, nhất thời không biết như thế nào cho phải.

“Không giam anh, cũng không thả anh.” Cô ta rốt cuộc mở miệng đáp: “Giữ anh ở vài ngày, thế nào?”

Vô Tâm cười nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh, ở thì ở thôi.”

Nhạc Khởi La cũng cười một chút, mắt phải mang máng đau. Vẫn chưa nói với hắn cô đã mù một mắt, bởi vì cảm thấy không cần thiết. Vô Tâm sẽ không thương hại cô mù mắt phải; cô cũng chẳng ngu gì mà tự lộ khuyết điểm.

Nhạc Khởi La dẫn Vô Tâm vào ở tiền viện dinh thự nhà họ Cố. Tuyết rơi càng dày, trong ngoài nhà cửa gió lạnh thê lương, hồn phách rải rác. Trong phòng đốt lò sưởi, chính giữa bàn đặt một cái bồn sứ, trong một bồn canh thịt đang sôi sùng sục. Nhạc Khởi La ngồi đối diện Vô Tâm, hai người cùng nhìn chăm chú vào đứa trẻ có mắt có mũi trong bồn.

Vô Tâm rất bình tĩnh vớ lấy một cái bánh bao lớn, cắn một miếng chậm rãi nhai. Mà Nhạc Khởi La húp một hớp canh thịt béo ngậy, không kiềm được rùng mình một cái.

“Ăn thịt người bổ người.” Cô ta nhẹ giọng tự nói: “Trời đông giá rét, tôi phải bồi bổ.”

Vô Tâm nuốt miếng bánh bao, hỏi lại: “Tại sao không có đồ ăn của tôi? Em biết tôi không ăn thịt người. Nhạc Khởi La, mình em ăn uống no say, lại để tôi ăn bánh bao, có thể thấy được em căn bản không thương tôi.”

Nhạc Khởi La với đũa vào trong bồn sứ, gắp lên một cái đầu nhỏ còn dính cả canh lẫn thịt. Gắp cái đầu nhỏ nóng hầm hập vào trong bát, thịt được nấu chín nhừ rữa ra, một con ngươi mắt đã được hầm thành màu trắng sữa rớt ra giữa đường, lăn qua mặt bàn rớt thẳng xuống đất. Một hơi mút cái đầu nhỏ thành cái sọ trống không, cô ta liếm môi ngẩng đầu: “Đại ca, có ăn, sao không ăn? Là người, còn chặt xương hấp tủy người, huống chi anh căn bản không phải người.”

Vô Tâm lắc lắc đầu: “Cho nên tôi và cô không đến với nhau được. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu ( không cùng chí hướng).”

Nhạc Khởi La nở nụ cười: “Vậy anh có thể sống với ai? Nguyệt Nha?”

Vô Tâm không đáp lại chủ đề của cô ta, sợ khiến sự chú ý của cô ta chuyển đến trên người Nguyệt Nha. Hắn hăng hái ăn thêm năm cái bánh bao, Nhạc Khởi La cũng ăn hết một đứa trẻ. Cơn đau nơi mắt phải giảm bớt, trong cơ thể cô ta lại có nhiệt khí. Bỗng để ý đến ánh mắt Vô Tâm, cô ta không nói gì, chỉ mỉm cười.

Vô Tâm cũng đang mỉm cười, đồng thời âm thầm vươn đầu lưỡi đến kẽ răng. Ngoài cửa nhất định có lính gác, một mình hắn đánh thắng được Nhạc Khởi La, nhưng mà đánh không lại bốn tên bự con như Cố đại nhân. Đương nhiên, nếu nhất định phải trốn, biện pháp vẫn phải có, chỉ là rất nguy hiểm, hoặc là rất đau đớn.

Còn có một cách rất đơn giản, phần thắng hầu như bằng không, nhưng có thể thử một chút. Vô Tâm chống mép bàn đứng lên, không nói lời nào đi ra cửa. Đưa tay đẩy hai cánh cửa phòng, hắn hít sâu một hơi lạnh, sau đó sải bước qua bậu cửa.

Nhạc Khởi La khó hiểu nhìn hắn: “Anh làm gì?”

Vô Tâm thở ra khí lạnh, một chân còn lại cũng đứng ở ngoài cửa. Hai tay chắp sau lưng băng qua mấy tên lính võ trang đầy đủ hai bên, hắn quay đầu nói với Nhạc Khởi La trong phòng: “Tuyết rất lớn.”

Tức thì hắn quay đầu, nhanh chân bỏ chạy. Nhạc Khởi La đứng bật dậy chạy ra, tùy tay đoạt súng trường trong tay một tên lính, cô ta lên nòng không cần nhắm, nhắm ngay lưng Vô Tâm liền bóp cò. Một tiếng súng vang lên, Vô Tâm bị đạn bắn ngã về trước. Nhưng mà cố gắng đứng lên, hắn đã lết tới cổng lớn sơn đen nhà họ Cố.

Nhạc Khởi La biết hắn sẽ không yên phận, nhưng lại không ngờ hắn sẽ ngang nhiên chạy trốn. Rút chân chạy đuổi theo, cô ta vừa luống cuống nạp đạn, vừa sắc bén hô: “Người đâu, đuổi theo cho ta! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!”

Bốn chữ “Chết phải thấy xác.” vừa ra, đám binh lính đã chắc mẩm trong lòng. Bốn gã thanh niên lũ lượt chạy ra, Nhạc Khởi La đứng trong viện, nghe bên ngoài vang lên tràng tiếng súng, dù Vô Tâm biết bay hay độn thổ, sợ là cũng bị bắn thành cái rổ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.