Cố đại nhân bận rộn hẳn lên, hàng ngày dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn cả cú. Hễ thức là đi. Vô Tâm và Nguyệt Nha sáng dậy, tối ngủ, thế mà mấy ngày không gặp được gã.
Trong tay Nguyệt Nha còn ít tiền, ăn uống không thành vấn đề, hơn nữa còn có thể ăn ngon uống thơm. Vô Tâm từ khi mọc ra mái đầu củn cỡn, tứ chi dần dần rắn chắc, thân thể dần dần thon thả, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lúc trước, đồng thời lượng cơm ăn cũng chầm chậm khôi phục như thường, không còn gấp gáp suốt ngày kiếm ăn nữa. Hai người ăn uống no đủ, lại còn rãnh rỗi từ sáng đến tối, giải trí duy nhất chỉ ở trên giường ban đêm.
Vô Tâm yêu thích tất cả của Nguyệt Nha, có thể cả đêm đem mặt chôn trước ngực đối phương, như thể muốn chết chìm giữa hai cái bánh bao to ấy vậy. Nguyệt Nha rịn mồ hôi ôm hắn, từ ngọn tóc đến đầu ngón tay, toàn thân mềm mại dào dạt thoải mái. Thời gian đình chiến kéo dài không bao lâu, Vô Tâm bỗng ngẩng đầu, táy máy tay chân lại bò lên. Chỉ có bò mệt chết, không có ruộng cày hư; Nguyệt Nha sợ gì hắn.
Buối tối trước năm mới, Cố đại nhân mấy khi trở về sớm. Nói là sớm, thật ra cũng không sớm bao nhiêu, trời đã tối sầm, sân bị cơn tuyết buổi chiều che phủ, trên bầu trời tối đen lác đác vài ngôi sao sáng.
Cố đại nhân rốt cục đạt được việc, đồng thời thay một bộ quân trang uy vũ. Hào hứng đi đến trước phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486343/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.