Lần đầu tiên trong đời Nguyệt Nha được làm bà chủ gia đình, trong tay lại dư dả, thành thử phung phí lo liệu mua sắm hết thảy, hứng khởi ăn một cái Tết lớn. Cố đại nhân cũng có tiền thu, tuy tạm thời còn chưa mua nổi hoa tai kim cương, nhưng quyết định đặt cho Nguyệt Nha một bộ sườn xám viền lông. Nguyệt Nha tuyệt đối không ngờ mình vậy mà có thể được mặc sườn xám viền lông, hưng phấn không biết như thế nào cho phải. Đợi hiệu may đưa váy tới, cô đóng cửa ngắm trái ngắm phải. Sườn xám theo mốt, kích thước rất vừa vặn. Nguyệt Nha đứng trước gương ngắm nghía, chỉ thấy sườn xám buộc quanh đường cong thân thể, làm nổi bật ngực mông, vòng eo lại nhỏ, trông như quả hồ lô thành tinh.
Thế là Nguyệt Nha có phần băn khoăn, nhỏ giọng hỏi Vô Tâm: “Thợ may cũng thật là, hận không thể dán luôn cái váy lên người. Anh xem có mặc ra ngoài được không?”
Vô Tâm làm khán giả duy nhất, đưa tay kéo kéo độ chặt lỏng của áo: “Chỉ cần kích cỡ không sai là được, bây giờ ngoài đường không thịnh hành mặc áo bông nữa.”
Nguyệt Nha lại xoay một vòng: “Nhìn không phóng túng à?”
Vô Tâm lắc đầu chắc nịch: “Anh thấy rất đẹp.”
Nguyệt Nha hạ quyết tâm, quyết định bắt chước nữ minh tinh trong phim chiếu bóng, phơi bày chút đường cong: “Nếu anh không quan tâm, thì em dám mặc!”
Đêm ba mươi, Vô Tâm và Cố đại nhân ngồi trong sân đốt pháo. Từ sau khi đổi tên, tinh thần Cố đại nhân thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486341/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.