Tối mười lăm tháng giêng, nhà họ Đinh ở huyện Văn hoàn toàn yên ắng, chỉ có một gian tiểu viện sâu bên trong là sáng đèn.
Phòng ốc trong viện là ba gian ngay ngắn, phòng ngủ phòng khách phòng đọc sách có cả. Trong thư phòng đặt một bàn giấy dài, trên bàn lần lượt xếp giấy và bút mực. Nhạc Khởi La đứng một mình trước bàn, bức tường trắng sau lưng treo bộ tranh sơn thủy mênh mông khói trắng, trên tranh đề một câu Kệ ngữ, là hai câu mà cô đã đọc đến ghét: Thiên sông hữu thủy thiên giang nguyệt, vạn lý vô vân vạn lý thiên.
Cô mới cắt tóc, để tóc mái ngang phồng, như cô bé tiểu học mới lớn vậy. Mặc bộ áo lụa màu hoa cà, cô hơi nghiêng người nâng tay phải, cầm bút lông chấm mực, viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy Tuyên trải trước mặt. Thoăn thoắt một mạch, cuối cùng cây bút dừng nửa đường. Nhìn lại tác phẩm của mình, cô phát hiện mình lại vẽ bùa.
Linh hồn tuy độc lập, nhưng ít nhiều vẫn bị thể xác ảnh hưởng. Cô ta thở dài một cách sành sỏi, sau đó nhón một viên kẹo đường trong cái chén thủy tinh ở góc bàn đưa vào miệng. Kẹo đường giòn, vừa vặn thích hợp cho răng của thân xác này. Ăn hết viên này đến viên khác, cô cảm thấy thật tịch mịch.
Cô khinh thường trò chuyện với con người, mặc dù có tâm sự, mặc dù kiềm nén đến bứt rứt. Nhưng chẳng có gì để nói với “con người” cả, bởi vì cô ta tự thấy mình siêu phàm thoát tục, không tính là “người”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486339/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.