Trong thiên hạ, thắng cảnh được xưng động Ngàn Phật nhiều vô kể, nhưng Vô Tâm ở Trực Lệ lăn lộn mấy chục năm, chưa từng nghe nói trong núi Thanh Vân cũng có động Ngàn Phật. Trong ấn tượng của hắn, núi Thanh Vân chỉ là một ngọn núi hoang, bây giờ trên núi ngoài Thanh Vân quan ra, cũng không có những kiến trúc khác. Nơi đây núi non trùng điệp, phần lớn cũng không hiểm trở, cũng chưa nói tới phong phú, thổ sản chỉ có rau dại quả dại và nấm, không thể hấp dẫn người đến an cư.
Xe hơi chạy băng băng trên đường, bởi vì mấy ngày liền không đổ tuyết, nên mặt đường cũng dễ chạy; chưa đến mấy tiếng đồng hồ, đoàn người đã tiến vào địa phận núi Thanh Vân. Ngoài cổng vào núi, họ xuống xe đổi qua kiệu, lúc vào đến trong quan, cũng mới là xế chiều.
Vô Tâm tiến vào tiểu viện của Xuất Trần Tử, loáng thoáng cảm thấy có cái gì đó không đúng, rất muốn hỏi tỉ mỉ tình hình trong động Ngàn Phật. Nhưng mà Xuất Trần Tử đóng cửa phòng không ra. Vô Tâm tuy không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy y đang bận rộn — trong phòng vang cót két, hiển nhiên là y đang xê dịch hòm xiểng gì đó.
Sau khi trời tối, ăn xong cơm tối mới thấy Xuất Trần Tử rốt cục rảnh rỗi, Vô Tâm tức khắc tóm ngay. Hai người ngồi trên giường La hán bằng gỗ tử đàn, Vô Tâm cầm một chén trà nóng nói: “Đạo trưởng, nếu ông đã muốn tôi đến đây, thì phải thẳng thắn với tôi. Tôi biết Lệnh tiên sư có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486337/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.