Vô Tâm sai người khiêng xác bà Mười Hai, phó quan trưởng, bà Cả đến dưới ánh mặt trời, không dùng vải bố che, chỉ bảo một đội binh lính đứng thành vòng trông coi bọn họ.
Còn xương cốt của bà Chín trong vườn hoa nữa, cũng phải xử lý luôn, có điều bây giờ Vô Tâm vừa đói vừa rét, quả thực là là không có sức. Lão Soái sai người đưa tiểu thiếu gia đến bệnh viện kiểm tra toàn thân trước, sau đó mới có lòng dạ chiêu đãi Vô Tâm.
Trong phòng ngủ giành cho khách ở Soái Phủ, Vô Tâm cởi áo choàng áo tăng, ngồi trong bồn tắm bự ngâm nước nóng. Khoan khoái nằm trong nước ấm, hắn đưa tay sờ vuốt gạch men trắng trên tường, nhủ bụng mình mới vài năm không xuống núi, thế giới bên ngoài thế mà thay đổi lớn, đợi khi nào rảnh rỗi, phải đi thăm thú đây đó mới được.
Trên bức tường cạnh bồn tắm cắm một khung kim loại, bên trong đựng xà phòng mới. Vô Tâm xoa xà phòng cho bọt khắp người, tẩy rửa cả người thơm phức. Khoác áo tắm bằng tơ lụa đi ra, hắn đánh ngáp, bụng đói cồn cào.
Mặc lại áo tăng, hắn mặt không huyết sắc đẩy cửa phòng, bất thình lình đụng mặt Lão Soái. Lão Soái cả đêm không ngủ, song vẫn còn tinh thần lắm, trước cười với Vô Tâm, đoạn nói: “Pháp sư, tôi nhớ ra một chuyện. Thằng con nhà tôi lúc lên xe đến bệnh viện không thành thật, lau mất nửa huyết phù trên mặt rồi…”
Vô Tâm bấy giờ lắc đầu: “Không sao, quý phủ đã sạch sẽ, huyết phù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486345/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.