Bởi vì huyện Văn thật sự thái bình, khu vực chung quanh cũng không có chiến sự, vì thế Nguyệt Nha muốn đi trấn Mõm Lợn một chuyến. Lúc trước Vô Tâm đòi được một ngàn đồng đại dương từ trong tay Cố đại nhân, thuê nhà sinh sống tiêu xài một ít, còn thừa vài trăm, được cô cất vào hũ sành chôn dưới đất, vốn định làm của để giành lúc cấp thiết, nhưng sau đó gặp biến cố, ba người rời khỏi trấn Mõm Lợn chưa từng trở lại. Nếu không có gì ngoài ý muốn, cô đoán, hũ sành hẳn còn ở dưới đất.
Tài sản mấy trăm đồng đại dương, để ở đâu cũng không phải số lượng nhỏ, mà trấn Mõm Lợn lại không hẻo lánh, dù đi bộ cũng không xa mấy. Cố đại nhân ở huyện Văn chán chê rồi, nghe Nguyệt Nha và Vô Tâm muốn đi trấn Mõm Lợn, gã vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn đích thân dẫn theo một đội quân, làm bảo tiêu cho hai người họ.
Cố đại nhân lần nữa bước trên con đường lưu vong năm nào, trong lòng có phần đắc ý. Đắc chí cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, dọc đường gã giơ tay chỉ trỏ: “Thấy giao lộ phía trước không? Lúc đó nếu tôi rẽ vào, là không thể đến trấn Mõm Lợn, cũng không gặp hai người!”
Vô Tâm và Nguyệt Nha cưỡi chung một con ngựa. Nghe vậy, Vô Tâm mở miệng nói: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.”
Cố đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đúng là có duyên phận. Trời xui đất khiến gặp lại.”
Nguyệt Nha tựa vào lòng Vô Tâm, nhìn hoa dại ven đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486295/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.