Cố đại nhân lau mặt súc miệng rửa chân, cảm giác mình vệ sinh phết. Thoải mái chui vào ổ chăn, gã thích ý duỗi thẳng hai chân, đồng thời chợt nghe cách vách truyền đến tiếng cười nói khúc khích thật nhỏ, là Vô Tâm và Nguyệt Nha còn chưa ngủ.
Ổ chăn hơi lạnh, Cố đại nhân đánh ngáp một cái đến tê tái cõi lòng, bỗng cảm thấy lời Nguyệt Nha nói cũng có lý —— nên cưới một cô vợ đứng đắn, cưới vợ cưới đức, cưới thiếp cưới sắc, không quá đẹp cũng được, nhưng nhất định phải là con nhà đàng hoàng. Bản thân gã ở phương diện quản gia đã không giỏi giang, còn cưới vào nhà một cô dâu ngốc nghếch không đáng tin, khỏi sống nổi luôn.
Cố đại nhân tửu lượng không tệ, tuy rằng uống gián đoạn cả đêm, nhưng lúc này cũng đã ngà ngà, mơ mơ màng màng không quậy không ói. Chỉ là rất buồn ngủ, bỗng có người gõ cửa phòng.
Cố đại nhân vừa ủ ấm ổ chăn, tuyệt không có ý xuống giường mở cửa, chỉ không kiên nhẫn hỏi: “Ai đấy?”
Ngoài cửa vang lên tiếng của cô vợ bé, nức nở nhỏ giọng: “Cố lữ trưởng, là tôi, ngài mở cửa nhanh lên, trong viện tôi xảy ra chuyện rồi.”
Cố đại nhân hất chăn bông ngồi dậy, nghĩ bụng hay là ả ta muốn dụ dỗ mình? Nếu thật vậy, đừng trách ông đây tương kế tựu kế. Khoác áo xuống giường, gã đi mở cửa phòng: “Chị dâu nhỏ, có việc chị nên đi tìm đại ca chứ!”
Sau đó gã thấy trong ánh trăng, cô vợ bé tóc tai bù xù, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486293/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.