Mọi người đều chạy đi xem trưởng trấn, bỏ lại sân viện trở nên tịch mịch trống rỗng. Vô Tâm cùng Cố đại nhân một trước một sau xông vào tiểu viện nơi họ ở. Trong nháy mắt tiến vào sân, ngay cả Cố đại nhân chạy sau cũng ngửi được mùi máu tanh loáng thoáng. Mà Vô Tâm bỗng ngưng bước, cúi người nhặt lên một túi tiền nhỏ rơi trên đất.
Dây thắt trên túi tiền đứt lìa, miệng túi thít chặt, là vật mà Nguyệt Nha luôn đeo trên cổ. Cách lớp vải mỏng, có thể sờ thấy tấm bùa vàng được gấp bên trong. Dây đeo ẩm ướt, không phải máu tươi, mà là nước mủ, tỏa ra mùi hôi thối. Cố đại nhân khịt mũi, biết là không hay rồi!
Mà trước khi gã mở miệng, Vô Tâm vội xông về phía cửa phòng.
Cửa phòng khép hờ, đẩy cửa ra là đối diện một màu tối đen ấm áp. Máu tươi chảy ào ạt thấm đẫm hơi lạnh đêm xuân, chăn bông bị kéo dài từ trên giường xuống đất, mà Nguyệt Nha bị một thanh đao thép đâm xuyên thấu ngực ở trên giường, một thân áo đơn bị máu nhuộm đỏ, đỏ như màu áo cưới cô tự may cho mình năm ngoái vậy.
Cô vẫn tỉnh táo, nhưng không rên rỉ. Một ngụm hơi thở còn tồn trong ngực, cô phải đợi hắn về.
Vô Tâm đứng bên giường, cúi người kêu: “Nguyệt Nha?”
Giọng hắn khẽ khàng mà run rẩy, là vừa sợ vừa đau vừa tuyệt vọng. Duỗi tay xoa gò má cô, chạm phải một mảng nóng ẩm ướt. Dao găm rạch mặt, cô đã bị tra tấn tàn bạo.
Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486291/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.