Hoàng lùi người ra gần cửa xe, tránh gần Cao Tuệ Mẫn nhất có thể.
Nhà Hưng cũng không xa lắm, chừng mươi, mười lăm phút đã đến nơi.
Họ hàng anh em thân thiết đã chờ sẵn ở trong nhà, bên ngoài cửa nhà đã có rạp bày sẵn, trống kèn cũng đã được mời tới, nhưng vì chưa có hai cốt gì nên chưa nổi lên. Ai cũng mong không phải con cháu mình bị nạn.
Người phụ nữ khá giống bác Tâm vội vàng ra đỡ chị, cái tiểu được hai người đàn ông trung niên bê cẩn thận vào sân.
"Em à em ơi, cháu nó về đến nhà rồi em ơi, nó về với mọi người rồi em ơi..."
Đúng là dì của Hưng thật. Người kia cũng không chịu được nữa, khóc nức nở, không kiểm soát được bản thân, đành vậy mà người nhà hai bên phải dìu hai bà vào.
Theo tục lệ, người nào chết ngoài đường sẽ không được mang quan tài vào trong nhà, vì vậy nên cái tiểu đựng hài cốt kia cũng chỉ được để ở bên ngoài sân.
"Con đi vào đây, đi vào đây với bác."
Bác Tâm túm lấy tay Hoàng kéo đi vào trong phòng của Hưng, căn phòng âm u lạnh lẽo, không một chút ánh sáng nào khiến người ta buốt sống lưng. Đi theo cậu còn có Cao Tuệ Mẫn nữa, một lát sau, bác trai cũng vào theo.
Bác Tâm ôm lấy áo con trai, nói trong nước mắt.
"Đêm nào bác cũng ôm áo nó thì mơia đi ngủ được..."
Hoàng không biết nói gì, chỉ ngậm ngùi ngồi xuống nền nhà lạnh kia cùng bác.
"Nhà bác có bốn người. Thằng Hưng là cả, dưới nó còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671182/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.