"Lần nào gặp ta sao ngươi cũng hốt hoảng thế?"
"Không có."
Cậu nuốt cái ực, lắc đầu nguầy nguậy.
"Cao Tuệ Mẫn, không xong rồi, bốn cái tiểu cùng thanh kiếm cô cho biến mất rồi."
Hoàng mếu mếu máo máo chỉ vào khu đất trống kia.
Cao Tuệ Mẫn cau mày lại bất lực nhìn cậu.
Thôi rồi, khuôn mặt không hài lòng của cô ta lâu lắm lại mới xuất hiện.
"Phải làm sao đây?"
"Ngu xuẩn."
Cao Tuệ Mẫn ban ngày bị mất hết pháp lực, ăn mặc như con người nhưng thần thái khinh bỉ trước nay thì vẫn thế, không khác là bao.
"Đi theo ta."
Hoàng lò dò đi theo người kia, miệng lầm bầm chán ghét.
"Tôi biết tôi ngu xuẩn. Cao Tuệ Mẫn, cô đừng làm gì tôi đấy."
"A..."
Cao Tuệ Mẫn đột ngột dừng lại khiến Hoàng trở tay không kịp, đâm sầm vào lưng cô. Cậu vội vàng lùi xuống, khẽ nghiêng người qua kia nhìn.
"Oh..."
Bốn cái tiểu được đặt ngay ngắn tại bụi cây ven hồ của mạn hồ bên hướng ngược lại mà cậu giấu chúng đi.
Là Cao Tuệ Mẫn tối qua không rời đi lúc đấy mà đã ở lại giúp cậu cất chúng.
"Ngươi cũng thật là quá sơ xuất. Thứ quan trọng như vậy lại dám quẳng lại nơi đây, thật không hiểu nổi."
"Thì... Lúc ấy khá vội, tôi không nghĩ được điều gì..."
"Lúc ban sáng có hai người đàn ông tới đây tìm kiến điều gì ở nơi mạn hồ ngươi cất giấu đấy."
Gì cơ?
Cậu bắt đầu thấy hoang mang, là ai đã đến đây tìm kiếm vậy? Nỗi lo của thầy Long không phải là không có cơ sở.
"Vậy còn thanh kiếm..."
"Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671181/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.