"Vậy anh ngồi xuống dưới đây đi, tôi rót anh cốc nước."
"Được, được."
Lão Long thấy ông Lâm nhún nhường liền gật gù ngồi xuống.
"Hai người ngồi đây uống nước một lát nhé. Tôi ra ngoài giặt đồ."
"Bà đi đi."
Ông Long nhìn bà Liên, không ý tứ gì phất cái tay chưa què kia ngụ ý bảo bà ra ngoài.
Hoàng nhăn mặt, thôi thì giả điếc nghe hai ông này cà khịa nhau vậy.
"Bao năm sao anh vẫn thích gọt hoa quả vậy?"
Lão Long nhìn thầy Lâm, cau có trông bộ dạng trước mặt.
Thế mà cũng nói được?
"Thế thì sao?"
"Chẳng thì sao cả. Mà này, quên mất, bữa kia là ngày 18 tháng 9 âm đấy.
"Thì?"
Ông Lâm gẩy gẩy gọng kính, tiếp tục chuyên tâm vào quả táo dưới tay.
"Anh thật sự không nhớ gì hết sao?"
Hoàng quan sát thấy ông Long đỏ mặt lên mất bình tĩnh thì cau mày lại, ngày đấy là ngày gì vậy? Sao cậu chưa từng nghe qua?
"Hử?"
Lâm cũng cùng một tâm trạng khuôn mặt như cậu, ông Long theo quan sát của Hoàng thì có lẽ là đang nhịn cơn nóng giận?
Tại sao?
"18 tháng 9 âm lịch là ngày giỗ đầu này của Sen."
"Sen sao...?"
Ông Lâm đang xắn tay gọt quả táo bày đĩa, nghe đến tên người quen, lập tức giật mình khựng lại. Trong vô thức bộ não nhớ đến bóng hình thân quen năm nào.
Cô gái trưởng trạm quân y tính tình xởi lởi ngay thẳng, có gì nói nấy, thời bấy giờ làm chết tim bao nhiêu anh bộ đội trong tiểu đoàn của anh.
Từ khi hòa bình lặp lại, Sen luôn trốn tránh ông, bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671180/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.