"Sao không trả lời tớ? Hay... Tớ hỏi không đúng câu cậu muốn nghe à?"
"Không. Không phải thế. Thực ra... Tớ và Giao Linh có một số chuyện nên giờ gặp lại nhau e là rất khó."
"Làm sao cơ? Hai người cắt liên lạc chia tay nhau rồi ư?"
Mắt Khanh bỗng chốc mở to, lấp lánh. Nhưng Hoàng nào có để ý đến chuyện nhỏ nhặt đó. Cậu lấy tay gãi gãi đầu, luống cuống giải thích.
"Giao... Giao Linh với tớ không hợp nhau."
"Thật à? Trời ạ. Đừng vì chuyện này mà bi quan. Cậu xem, cậu tốt như vậy, người ta theo cậu còn không hết."
"À, ừm..."
Hoàng bối rối.
Câu chuyện lại đi vào ngõ cụt một lần nữa. Trong phòng, Hoàng ngồi im đến nỗi có thể nghe được tiếng thở vo ve của mấy con muỗi Tiểu Minh.
"Khanh này..."
"Ừ?"
Khanh đang lơ đãng nhìn ra cửa sổ, giật mình quay đầu lại phía Hoàng.
"Cậu... Cậu hiện giờ có ổn hay không?"
"Ổn hay không ổn nhỉ? "
Khanh bỗng bật cười hỏi lại.
Hoàng không biết nên mới hỏi mà. Sao Khanh còn hỏi lại. Chị em phụ nữ dạo nay đúng là khó hiểu thật.
Cậu một lần chau mày.
"Thực ra thì... Đối với tớ hiện giờ, tớ cũng không biết ổn hay không nữa... Theo như lời của mấy người thầy cúng mà bố mẹ mời đến cho tớ, thì họ bảo tớ là người âm thịnh dương suy... Lần trước khi bị người kia nhập, tớ... Tớ thấy hết được những kí ức của bà ấy. Tớ thấy bà ấy hàng đêm đều cho tớ thoát ra ngoài một chút, không làm tổn hại đến dương khí của tớ, nhớ những lần bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670963/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.