Căn phòng khép lại sau cánh của gỗ. Nhà Khanh có hai chị em, Khanh là con cả. Em gái năm nay cũng đã lên cấp ba. Bình thường rất hiếm khi thấy cô bé ở nhà, bây giờ cũng vậy.
Bà Mỹ gõ cửa, gọi vào trong.
"Khanh ơi?"
Vẫn không có tiếng trả lời.
"Khanh?"
"Khanh? Mẹ đây?"
"Con không ra đâu, mẹ đừng gọi nữa..."
Cuối cùng, bên trong phòng cất ra giọng nữ yếu ớt.
Bà Mỹ nghe thấy thế thì run run.
"Con gái, mở cửa cho mẹ, mẹ đem cháo cho con ăn, còn nữa, còn có Hoàng tới thăm con đây này..."
"Mẹ, mẹ đừng nói dối nữa. Con không tin đâu. Mẹ mau đi xuống nhà đi. Đừng làm phiền con nữa."
"Này, Khanh..."
Bà Mỹ đang tính mở cửa, Hoàng đã ngăn lại, thì thầm dặn bà đi xuống đem đồ cho Khanh, phần còn lại tự mình lo liệu.
Cậu thở dài bất lực, lấy tay gõ cửa.
"Khanh..."
"Khanh ơi?"
Vẫn là sự im lặng.
"Hoàng thật à?"
"Phải..."
Cậu gật gật đầu.
"Cạch..."
Tiếng mở của phát ra, ngay khi cánh cửa dịch ra, khuôn mặt người con gái nhợt nhạt, thiếu sức sống xuất hiện.
"Cậu... Cậu mau vào đi...."
Khanh nhìn Hoàng, nói năng có chút không tự nhiên.
Hoàng cũng mặc kệ, đến nước này rồi, ai rảnh để ý mấy thứ đó?
"Tới đây làm gì vậy?"
Khanh ngồi xuống giường bên, Hoàng cũng tự biết, ngồi chiếc ghế phía góc phòng, giữ khoảng cách nhất định.
"Tới thăm cậu."
Hoàng cười cười, muốn phá vỡ không khí yếu ớt này.
Khanh sắc mặt nhợt nhạt, gượng mãi mới nặn ra được một nụ cười, nhưng dễ khi lại làm Hoàng liên tưởng tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670962/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.