Khanh nói đoạn, mắt nhìn ra phía ngoài của sổ.
"Khanh... Cậu biết bà ta là quỷ, mà vẫn cho bà ta mượn xác? Cậu vì muốn chuộc lỗi với Tuấn mà hành xử như vậy? Không nghĩ đến hậu quả một ngày nào đó, tu vi bà ta càng cao, cơ thể của cậu càng ngày suy yếu không có cách gì cứu chữa?"
"Đừng trách tớ. Tớ nào biết Tuấn đã chết?!? Cậu đừng nghĩ tớ ngốc như vậy."
Khanh kích động, ánh mắt giận dữ quay sang nhìn Hoàng.
"Khanh điên rồi."
Hoàng nghĩ thầm trong đầu. Nhưng câu chuyện này có vẻ đang đi khá xa so với dự đoán của cậu.
"Không sao. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã qua rồi, tớ chỉ muốn cậu không nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa, giờ hãy gạt bỏ hết đi. Sống thật thanh thản. Được chứ?"
"Được."
Khanh mím môi, gật đầu đồng ý với Hoàng.
Hành động này của Khanh khiến Hoàng ngơ ngác một khắc. Không phải vì cậu rung động, mà là, hình ảnh xẹt qua trí óc khiến cậu giật mình.
Giao Linh.
"Hoàng?"
"H... Hả?"
"Gạt bỏ đi quá khứ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Nhé?"
Ý gì thế?
Khanh nhìn Hoàng, cậu bối rối không dám nhìn lại, quay mặt ra phía bờ tường.
Ừm...
"Ý... Ý Khanh là, muốn một cuộc sống vui vẻ như ngày trước? Không lo không nghĩ?"
"Tớ..."
"Tớ ủng hộ cậu mà, ha ha..."
Cậu đứng dậy, tiến về phía mép giường nới Khanh ngồi, lấy tay gạt mái tóc loà xoà ra khỏi khuôn mặt cô, đặt tay lên vai.
"Không sao. Tớ chỉ muốn nói là, quá thứ thì vẫn chính là quá khứ. Hiện tại mới là quan trọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670964/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.