"Cái chết của anh em, việc này thì..."
"A, cái này chắc anh không biết. Cảnh sát nói với em là không ai được phép biết..."
"Không sao, không sao. Anh hiểu mà. Nhưng họ là những kẻ lừa đảo, em cẩn thận vẫn hơn."
"Em biết chứ, hai người này do bác em mời đến, chắc chắn cũng cùng một giuộc với bác em. Muốn chiếm đất..."
"Có phải thời gian trước khi anh em qua khỏi tai nạn, có biểu hiện khác thường không?"
"Làm sao anh biết? Anh em bắt dỡ tất cả các bàn thờ trong nhà. Thích ăn thịt sống. Hôm nào mẹ cũng phải mua thịt sống bỏ tủ cho anh ăn. Lại còn rất ghét ban ngày nữa. Ngày hè nắng anh bắt đóng hết cửa lại, cấm tiệt không cho mọi người ra ngoài. Còn ban đêm thì rất hay đi khỏi nhà, có mấy lần em đi theo, nhưng đều bị anh phát hiện được, bóp cổ bắt em về nhà. Bố mẹ thì rầu rĩ, nhiều lần nói em cứ mặc kệ anh, không được ngăn cản anh làm chuyện gì hết. Cái nào cũng chiều theo ý anh em. Giờ thì..."
"Được rồi, em không nên tiêu cực. Vốn dĩ giờ em tiêu cực bố mẹ biết trông cậy vào ai đây? Giờ anh phải về rồi, em nghe theo anh, tìm cách không làm theo nghi thức của hai ông thầy kia. Sau khi họ về, nhớ giấu các bác, mời ngay vợ chồng nhà ông bà Nhì tới, lập lại bàn thờ cúng gia tiên, thờ anh trai em cho thử tế, em biết chưa?"
"Em biết rồi. Cảm ơn anh đã chỉ bảo em."
"Vậy thôi, anh đi trước. Em ở lại nhớ mạnh giỏi tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670956/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.