"Con về rồi đây."
Hoàng uể oải bước vào trong nhà. Bà Châu đang dọn dẹp dưới bếp, thấy con về liền chạy ngay ra.
"Hoàng, sao rồi con?"
"Không sao cả mẹ ạ. Mọi việc xong xuôi hết rồi."
"Ừ. Thế thì tốt. Ông bà Việt Mùi chắc đau lắm. Thôi. Mẹ dọn cơm cho con ăn."
"Vâng. Vậy con lên phòng thay đồ."
Ông bà Việt Mùi chính là bố mẹ của Tuấn. Sao không đau cho được. Đứa con mình rứt ruột đẻ ra...
Nghe cách nói hồi nãy của Toản, đoán chừng bố mẹ Tuấn đã biết con mình từ sau vụ tai nạn không còn là người bình thường được nữa...
Chẳng qua là chấp mê bất ngộ, muốn níu giữ hy vọng cuối cùng mà thôi...
Hoàng bước lên phòng, phát hiện có cuộc gọi nhỡ. Cậu ấn số gọi lại.
"Thầy à?"
"Thầy gì mà thầy? Sao thầy gọi điện mày cả buổi mà mày không nghe máy?"
Lão Long đã trở về nhà, tay lăm lăm chiếc điếu cày,ngồi cạnh lão là cái Ngọc đang ghét sát tai lên để nghe ngóng.
"Con đi đưa đám Tuấn..."
"Thế à?... Thôi được rồi. Thầy bảo. Ở nhà chơi với mẹ vài hôm nữa sau đó ra ngoài nhà thầy luôn đi. Học hành thì chẳng được bao lâu mà cứ đi suốt thế này..."
"Con biết rồi. Để con báo với mẹ một tiếng nữa."
"Ừ. Thế nhé. Chết tiền điện thoại thầy mày."
Lão Long xoa xoa cái trán hói, chuẩn bị tắt điện thoại.
Chết tiền điện thoại thầy mày...
"Thầy ơi?"
Ngay lúc lão Long đầu hói chuẩn bị cúp máy, Hoàng gọi với lại.
"Gì nữa?"
"Đã hói mà còn kiết thì tóc không những không mọc được mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670957/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.