Nhận được câu trả lời điều này khiến Ưng Vệ hơn ngoài ý muốn trong lòng suy nghĩ gì đó mà nhíu lông mày.
Mà A Hoài thấy Ưng Vệ nhíu mày lông mày hắn có hơn hoang mang, tưởng mình nói sai nhưng ngay sau đó Ưng Vệ lẩm nói:“ Trước giờ Tề Lạc có bao giờ gọi đồ ăn đâu … chả phải hay ra ngoài ăn sao “.
Nghĩ đến đây Ưng Vệ liền nhìn A Hoài hỏi:“ Là đưa qua phòng nào vậy “.
A Hoài nghe vậy trả lời:“ Là tầng 5 số 16 … “.
Biểu cảm trên khuôn mặt Ưng Vệ lúc này hơn ngoài ý muốn chợt nghĩ tới phòng đó không phải của Lưu Uyển đang ở sao, đúng rồi nãy giờ bọn họ vốn định đợi Tề Lạc quay lại bàn chuyện nhưng hiện giờ tình huống bên ngoài không ổn lắm nên phải bận bịu. Giờ cũng quên mất tiêu ai ngờ sao Tề Lạc lại ở đó lâu như vậy chứ, giờ này còn chưa ra lại còn đi gọi đồ ăn …
Ưng Vệ nghĩ tới đây trong đầu nghĩ tới gì đó vộn lắc đầu, nhìn A Hoài ngơ ngác đang im lặng cũng không tiếp tục nói:“ Cậu đi cùng tôi một chuyến “.
Sau đó liền quay đi mà A Hoài thấy thế không hỏi gì đi theo Ưng Vệ, trong càng xoắn xuýt.
Bên này trong căn phòng Tề Lạc sau khi lấy đồ ăn liền đưa cho Lưu Uyển, Lưu Uyển vừa nhìn thấy thế đôi mắt lúc này chợt mở to ánh mắt long lanh nhìn bàn đồ ăn, rồi lại nhìn anh khiến Tề Lạc bị nhìn mà rất muốn che mặt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nay-han-hinh-nhu-khong-phai-ke-binh-thuong/3447853/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.