Mà tâm trạng của Tề Lạc lúc này có chút khó tin, anh bị Lưu Uyển nắm lấy tay rồi bắt đầu nghe cậu khóc lóc, khiến Tề Lạc khó có thể thoải mái được, anh cố gắng lấy tay Lưu Uyển ra nhưng tay vẫn bị cậu bám chặt không buông.
Tề Lạc liền lên tiếng:“ Lưu Uyển … cậu trước hết bình tĩnh đã, buông tay ra đi …“.
Nhưng Lưu Uyển của bây giờ nào có nghe anh, mà tiếp tục bám chặt lấy Tề Lạc khóc lóc nói, nào là anh không còn thương em nữa, trước kia anh không hề như vậy các kiểu.
Khiến cho Tề Lạc đau đầu không thôi lát sau anh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, Tề Lạc liền quay sang dỗ dành Lưu Uyển, lát sau cuối cùng cậu mới ngừng khóc nháo lại nhưng tay vẫn bám chặt Tề Lạc không buông, anh cũng không có cách nào thoát ra được.
Cả hai ngồi trên giường tay bám lấy nhau động tác nhìn có chút thân mật nhưng khuôn mặt của Tề Lạc bây giờ thì đen sì, không thể hiểu nổi.
Anh liền dò hỏi:“ Lưu Uyển … cậu đây là bị sao vậy “.
Lưu Uyển nghe mà mắt mở to nhưng không tiếp tục khóc nháo mà trả lời:“ Anh nói vậy là sao, em thì bị sao chứ nhưng mà sao anh gọi em là Lưu Uyển, trước kia anh chả phải luôn gọi em là Uyển Uyển sao …“.
Sau đó nói xong đôi mắt lại chợt muốn khóc mếu máo nói:“ Chả lẽ anh không còn thương em nữa,…có phải anh hết thương rồi đúng không huhu …“.
Biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nay-han-hinh-nhu-khong-phai-ke-binh-thuong/3447852/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.