Mà Tề Lạc sao không hiểu đồng đội mình nghĩ gì chứ, anh liền lên tiếng nói về Lưu Uyển. Mà mọi người nghe xong nhớ đến Lưu Uyển đã mang cái cây hoa lưu tô trong lòng cũng bớt chút gắng nặng.
Chả qua lúc này họ cũng bắt đầu hoài nghi hơn mọi thứ về Lưu Uyển, Tề Lạc cũng cố gắng giải thích vài thứ cho họ hiểu nhưng không nói quá sâu, bởi ngay cả chính bản thân anh còn không biết chính xác nữa là.
Trong lúc mọi người đang bàn bạc về chuyện khác thì đột ngột có thông báo được nhắn đến nó là của Tề Lạc, mà anh sau khi nhìn thấy tin nhắn đột ngột đứng thẳng dậy. Làm đám người đang bàn chuyện với nhau bị hành động của Tề Lạc mà giật mình.
Ưng Vệ liền lên tiếng hỏi:“ Có chuyện gì vậy “.
Tề Lạc biết mình hành động hơn thái quá nhưng hiện giờ anh phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nơi, liền trả lời qua loa vài câu để kết thúc cuộc họp này:“ Không có gì, ừm … hôm nay đến đây thôi mọi người cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, về nghỉ ngơi trước đi tôi có việc đi trước “.
Nói xong không đợi mọi người kịp phải ứng anh nhanh chóng lao ra ngoài. Trong căn bốn người nhìn Tề Lạc phản ứng của anh có chút không hiểu thì tưởng có chuyện không hay xảy ra nên cũng liền đứng dậy đi theo anh.
Còn Lưu Uyển sau khi tỉnh dậy không thấy Tề Lạc đâu thì cậu đứng dậy gọi anh, thấy anh không trả lời mình đôi mắt cậu liền ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nay-han-hinh-nhu-khong-phai-ke-binh-thuong/3447854/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.