“Phùng tiên sinh... cái áo ngủ này.”
Phùng Dị gật đầu qua loa:
“Cứ để đó, sẽ có người qua dọn dẹp.”
“Vâng, Phùng tiên sinh.”
Đỗ Mặc vội vàng bước theo sau.
Phùng Dị cao ráo, chân dài, một bước của anh bằng hai bước của cậu.
Xuống gara ngầm, Đỗ Mặc có chút mong chờ. Trong nguyên tác, về sau khi Phùng Dị bắt đầu “thả thính” Omega, anh toàn lái xe thể thao, không bao giờ trùng lặp. Đỗ Mặc từng rất muốn tận mắt chứng kiến dáng ngồi của Phùng Dị – thậm chí còn tự tưởng tượng cảnh anh bước xuống xe, chắc không mấy Omega có thể chống đỡ nổi.
Nhưng gara rộng lớn chỉ đậu đúng một chiếc Jeep.
Chiếc tối qua.
Đỗ Mặc: “..”
Hình ảnh Phùng Dị bước xuống xe đầy khí chất trong đầu cậu lập tức biến thành cảnh chính mình vụng về bò lên xe.
Vừa ngồi vào, một mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa. Mùi này quen lắm. Đỗ Mặc ngửi ngửi áo hoodie trên người — không sai, giống hệt.
Trong xe có mùi thì còn hiểu được, nhưng trên quần áo... sao vẫn còn? Không giặt sạch? Người hầu nhà họ Phùng không thể nào sơ suất như vậy.
“Túi thơm treo xe.”
Phùng Dị chỉ vào món đồ trang trí duy nhất trong xe.
Đỗ Mặc không ngờ mình lại được Phùng Dị giải thích. Càng không ngờ... Phùng Dị dùng nước hoa.
Một Alpha dùng túi thơm? Là thấy tin tức tố của mình không dễ ngửi, hay chưa đủ nồng? Loại này chẳng phải Beta dùng sao?
Trên thị trường, các sản phẩm thương mại đều do Alpha hoặc Omega làm đại diện. Riêng nước hoa là ngoại lệ. Alpha và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4897605/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.