Đỗ Mặc hơi thấp thỏm. Nhìn bản tin sáng sắp kết thúc, cậu đoán tám phần là sắp đến đoạn trò chuyện... Nhưng cậu có thể nói gì với Phùng Dị? Tình hình chính trị hiện tại thì học dở tệ, chẳng lẽ lại ngồi kể chuyện mấy đàn em Omega ở đại học Đông Thành? Mà nói thật, cậu đúng là rất hiểu nhóm Omega ở Đông Thành.
Xét về môi trường học đường lâu năm bất công, Beta và Omega buộc phải ôm nhau sưởi ấm. Mỗi mùa nhập học, các đàn anh Beta nhất định phải tập hợp lại để hướng dẫn tân sinh cách sống sót trong trường. Còn Đỗ Mặc, vì lâu năm sống giữa đám Alpha mà vẫn bình an vô sự, thậm chí có chút tiếng tăm, nên nghiễm nhiên được xem là “đồng cấp”. Trong số tân sinh xuất sắc, hội trưởng BO của Hội Học Sinh còn định đề cử cậu làm người giới thiệu chính thức.
“Chủ tịch phe cấp tiến sẽ đến Đông Thành, hai bên sẽ tổ chức một loạt diễn đàn xoay quanh tương lai phát triển của tinh cầu Parsingen, thúc đẩy hợp tác giữa hai đảng.”
Giọng phát thanh viên kết thúc bản tin. Phùng Dị khẽ chạm vào vòng tay đen ánh kim, màn hình hologram giữa hai người lập tức biến mất.
Đỗ Mặc: “...”
Cậu có nên mở miệng không?
Đến giờ vẫn chưa đau đầu, chứng tỏ tâm trạng Phùng Dị không tệ.
...Tối qua còn lạnh như băng, giờ đã đổi chiều. Tâm trạng của Phùng Dị đúng là biến đổi nhanh như thời tiết.
Phùng Dị hỏi như thể tiện miệng:
“Không đi làm?”
...Nhìn quanh là biết nơi này cách xa trung tâm thành phố, nãy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4897604/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.