Dòng nước xối xuống người, dù Đỗ Mặc đã cố gắng cẩn thận hết mức, vết thương trên vai vẫn bị nước chạm vào. Biểu cảm cậu từ nhẫn nhịn chuyển sang méo mó vì đau.
Cậu nghiêng đầu nhìn vai trái, mặt mày nhăn nhó không dám nhìn thẳng.
Đau quá trời ơi!
Phùng Dị đúng là không phải Alpha bình thường. Tối qua không ném cậu về trường luôn cho xong, giờ thì hay rồi – cậu phải cúi đầu cảm tạ “lòng tốt” của Phùng tiên sinh.
Lần tắm này kéo dài hơn bình thường. Đến lúc gội đầu, cậu còn phải né vết thương, thử giả vờ như không có gì rồi mạnh tay gội luôn — kết quả là đau đến mức không chịu nổi, đành bỏ cuộc.
Tắm xong, vừa cởi áo ngủ ra, Đỗ Mặc mới nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng mà nãy giờ cậu hoàn toàn quên mất:
Quần áo đâu mất tiêu rồi? Mắt trợn tròn, cậu đảo qua phòng khách — không có. Phòng ngủ – không có. Sọt đồ dơ – không có. Trong sân – càng không.
Tạm thời chưa đến mức khẩn cấp, vì còn bộ áo ngủ dài đến cổ chân có thể dùng tạm. Chất liệu khăn tắm, thấm nước tốt, có thể coi như khăn choàng. Nhưng vấn đề là... không thể cứ mặc bộ đồ tắm này đi ra ngoài được. Mà nếu không tắm thì còn đỡ, tắm xong rồi lại thấy quần lót hôm qua quá bẩn, không thể mặc lại.
Không mặc thì sợ Phùng Dị nhìn ra. Ai biết được hải vương có định sai cậu làm gì — nấu ăn, dọn phòng tối qua chẳng hạn... Mà theo kiến thức sinh lý học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4897603/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.