Edit: Ryal
Tuyết trắng phủ khắp đất trời, cảnh tượng giá buốt thê lương.
Dung Ngọc mở mắt, vài bóng dáng nhạt nhòa hiện lên, một kẻ trong số đó quay lưng về phía cậu – vóc người cao lớn, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, y phục đen tuyền.
Trời đông sương giăng tuyết trắng, kẻ kia im lìm như một dòng sông băng muôn đời không tan chảy, khắp xung quanh chỉ có cô liêu và tịch mịch.
"Xẻo thịt đầu gối y, móc mắt y".
Giọng nói trầm mà lạnh rất đỗi thân quen rơi vào tai Dung Ngọc theo cơn gió đông rét mướt. Cậu trợn mắt như không tin nổi, bị đám lính xốc dậy rồi ấn xuống lớp băng trên mặt hồ.
Gò má kề trên tuyết lạnh, môi Dung Ngọc mấp máy nhưng lại chẳng có âm thanh nào phát ra, dường như cổ họng cậu đã bị ai bịt kín.
Cậu nghe tiếng lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên cơ thể mình, cảm nhận cơn đau mài xương khoét tủy, trước mắt tối đen như mực.
Nhưng cậu vẫn nhìn về phía bóng lưng kia, kiên trì mở miệng, mãi đến khi một bông tuyết bé nhỏ tan ra nơi đầu lưỡi. Dường như có một bàn tay giúp cậu phá bỏ mọi xiềng xích.
Cậu gọi to: "Vệ Kinh Đàn!".
Một tên lính ghì đầu cậu xuống tuyết: "To gan lớn mật, dám gọi thẳng tên húy của Hoài Nam Vương!".
Hoài Nam Vương cái chó gì. Dung Ngọc sắp không còn tỉnh táo trước cơn đau, nhưng cậu bực nhất là Vệ Kinh Đàn dám đối xử với mình như vậy. Cậu nửa kinh hoàng, nửa giận dữ, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558252/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.