Edit: Ryal
Chỉ có Dung Ngọc và Dung Nguyệt ngồi nhìn nhau trong căn phòng yên tĩnh, Mặc Thư bị xua ra ngoài canh cửa.
Dung Nguyệt vẫn mặc bộ áo xanh mà y thích nhất, cầm cây quạt xếp trong tay, nom chẳng giống phạm nhân mà toát lên phong thái của một thiếu gia nhà giàu không màng thế sự.
"Cuối cùng đệ cũng chịu gặp ta". Y mỉm cười.
"Có gì thì nói thẳng".
Người anh ung dung nhàn nhã, người em bệnh tật yếu ớt. Đang giữa mùa hè mà Dung Ngọc phải đắp chăn, hai tay giấu kín, mi mắt khép hờ, vừa mong manh vừa tội nghiệp.
"Lễ giáo đâu rồi Tam lang? Gặp ta thì phải gọi ta là ca ca chứ". Dung Nguyệt bước tới. dùng quạt xếp nâng cằm Dung Ngọc. "Nhìn đệ xem. Chắc đệ lại say sóng nhỉ".
Dung Ngọc hất tay y, khẽ ngẩng đầu: "Lại say sóng?".
"Từ hồi còn bé đệ đã thường xuyên bị say sóng rồi, cứ mỗi lần về Dương Châu là mẫu thân phải chuẩn bị bao nhiêu loại thuốc chống say cho đệ, còn gừng thơm, vỏ quýt... Chẳng lẽ năm nay bà vú Tần không gói ghém để đệ mang theo?".
"Mẫu thân" mà Dung Nguyệt vừa nhắc tới là Dương thị. Khi bà còn sống, Dung Nguyệt chỉ được phép gọi Bạch thị là di nương và phải gọi mẹ cả Dương thị là mẫu thân.
Dung Ngọc nheo mắt – lạ thật, Mặc Thư từng bảo cậu chưa say sóng bao giờ, chỉ có mỗi năm nay bắt đầu sinh triệu chứng.
Vậy thông tin mà Dung Nguyệt vừa nói xuất phát từ đâu?
Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558251/chuong-107.html