Edit: Ryal
Lần này về kinh, Thái tử chẳng cần giấu giếm như lúc đến Dương Châu điều tra sự vụ. Chiếc thuyền vua ban lướt đi êm ả như một con rồng to lớn uốn mình giữa non sông xanh ngát.
Căn phòng mà gã thưởng cho Dung Ngọc được bài trí xa hoa lộng lẫy ngang với phòng cậu ở phủ họ Dương.
Nhưng Dung Ngọc thấy không thoải mái chút nào. Cậu nằm trên giường lớn, hai tay buông trước bụng, mày nhíu khẽ, mắt nhắm nghiền, khó chịu không sao tả xiết.
Mặc Thư mở cửa bước vào, Dung Ngọc quăng một chén trà vỡ tan bên chân nó.
"Đã bảo không gặp! Ta không gặp!". Cậu chồm người, mu bàn tay bấu lấy mép giường nổi cả gân xanh, mái tóc xõa tung che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt âm u và bờ môi tái xám.
Mặc Thư thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
"To gan! Dám tấn công Thái tử điện hạ!". Một giọng thái giám vang lên ngay tức khắc.
"Xin Thái tử điện hạ thứ tội!". Mặc Thư quỳ rạp xuống đất nhặt từng mảnh vỡ. "Do say sóng nên công tử mới bất an trong lòng, công tử không có ý mạo phạm điện hạ đâu, xin điện hạ đừng trách phạt công tử!".
"Không sao". Thái tử khoát tay, Đức Bảo lui ra ngoài.
Giờ Dung Ngọc mới nhìn thấy gã. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi nói bằng giọng khàn khàn thô ráp: "Thảo dân xin tham kiến Thái tử điện hạ, thảo dân không thể đứng dậy hành lễ, xin Thái tử điện hạ tha cho".
"Miễn lễ, Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558250/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.