Edit: Ryal
"Ngọc nhi, con đi đường phải cẩn thận đấy. Không được ăn mấy món quá lạnh, đừng tham mát tránh nóng, tới kinh đô thì gửi thư về cho ngoại tổ mẫu biết, nhớ chưa?".
Ngoài cửa phủ họ Dương, bà cụ cứ nắm tay Dung Ngọc mãi với đôi mắt đỏ ửng. Các trưởng bối cũng thi nhau căn dặn cậu.
"Ngọc nhi sẽ nhớ". Dung Ngọc ôm lấy bà cụ. "Ngoại tổ mẫu mau vào nhà đi, năm sau con lại về".
Bà cụ được mụ Trần dìu đứng vững, bàn tay cầm gậy chống run run, vừa gạt nước mắt vừa khẽ gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn nhất quyết ở lại.
Bà nghĩ ngợi một lúc rồi kéo Mặc Thư qua, dặn nó phải hầu hạ Dung Ngọc chu đáo.
Mặc Thư cung kính vái lạy: "Cụ lớn cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc ca nhi thật tốt".
Dương Hoài Cẩn bước đến ôm Dung Ngọc, dịu dàng cười: "Ngọc ca nhi, năm sau ta sẽ lên kinh ứng thí. Chúng ta sẽ sớm gặp lại".
Dung Ngọc cũng mỉm cười: "Biểu ca nhất định phải đến phủ nhà đệ chơi một chuyến đấy".
"Nhất định ta sẽ ghé thăm".
"Ta đi cùng nữa". Dương Hoài Diệp xen vào.
"Vâng". Dung Ngọc nhìn sang phía Dương Hoài Thận. "Thận biểu ca có đi cùng luôn không thế?".
Dương Hoài Thận ngán ngẩm lắc đầu với mấy đứa em, lại bước lên một bước, thì thầm với riêng Dung Ngọc: "Cái tên sai vặt của đệ ngày đó...".
"Sao vậy?". Nụ cười của Dung Ngọc thoáng đờ ra.
"... Không có gì".
Dương Hoài Thận cau mày, nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558249/chuong-105.html