Edit: Ryal
Mười ngày trôi qua, đoàn xe tới kinh thành.
Dung Ngọc và Thái tử chia làm hai hướng: một về phủ, một về hoàng cung.
Vú Tần nhận được tin vui nên ra ngoài đứng đợi, nào ngờ Dung Ngọc vừa xuống xe thì khuôn mặt rạng rỡ của bà cũng trở nên cứng ngắc.
"Ối trời ơi!!! Sao công tử gầy đi nhiều quá!". Bà vú rảo chân bước quanh Dung Ngọc một vòng, hai mắt ửng đỏ.
Rồi bà đánh Mặc Thư: "Đã bảo phải chăm sóc ca nhi cho cẩn thận, cẩn thận thế này à! Hả?! Ca nhi thì hốc hác, mày thì béo lên!".
"Con có béo tí nào đâu!". Mặc Thư vừa mở miệng thanh minh đã bị nhéo tai dạy dỗ, nó trợn mắt, thấy xung quanh bắt đầu xúm lại. "Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng đánh nữa, xấu hổ chưa kìa!".
Dung Ngọc cũng bảo: "Vào nhà trước rồi tính, vú ạ".
Đến lúc này bà vú Tần mới chịu thôi. "Ừ, vào nhà trước".
Phủ họ Dung vẫn vậy, chỉ khác ở chỗ đám người hầu đều cúi gằm mặt xuống mà nín thở bước đi với điệu bộ khép nép rụt rè.
Trên đường về Bích Ảnh Tạ, khi đi ngang hồ, Dung Ngọc đưa mắt nhìn chăm chú.
Bà vú Tần tưởng cậu muốn ngắm cảnh nên cũng dừng xe lăn: "Lúc cậu đi sen còn chưa nở, đến nay thì đã vào mùa đẹp nhất".
Hoa sen phủ kín mặt hồ, những cánh hoa màu hồng nhạt rực lên dưới nắng, sương đọng giữa tàu lá xanh, một làn gió thổi qua khiến tất thảy đung đưa nhè nhẹ.
Cảnh tượng đẹp đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558253/chuong-109.html