Edit: Ryal 
Sau khi về phủ, Dung Ngọc được bà cụ hỏi han ân cần – đó là lẽ đương nhiên, thậm chí bà còn cho người nấu nước lá ngải để cậu rửa tay, gột bớt xui xẻo. 
Sau buổi tra vấn, có nhìn bằng mắt thường cũng thấy Dung Ngọc đang rất mệt, cơ thể cậu vốn đã ốm yếu đến mức không chịu nổi mệt nhọc chứ huống chi là một biến cố dai dẳng thế này. Cậu không nhịn được mà cúi đầu ho khan. 
Bà cụ lập tức hỏi: "Ngọc nhi mệt phải không con? Con mau về nghỉ đi, có gì thì mai tính tiếp". 
"Mặc Thư, mau đỡ công tử về". Dứt lời, bà lại nhìn sang mụ Trần đứng bên cạnh: "Mang nồi chim bồ câu hầm nhân sâm cách thủy sang cho Ngọc nhi, đặt trên bếp lò ấy, đợi thằng bé ngủ một giấc dậy rồi uống sau". 
"Dạ". 
"Vậy Ngọc nhi xin cáo lui trước". Dung Ngọc chào các trưởng bối, mỉm cười rời khỏi Thọ An Đường. 
Lúc này đã là chạng vạng. Ánh nắng phía chân trời đỏ quạch như màu máu chiếu rọi xuống nhân gian, mang vẻ đẹp lộng lẫy mà xảo trá. 
Dung Ngọc nheo mắt hít một hơi sâu, dường như ngửi được cả mùi khói thuốc từ phương xa truyền đến. Nụ cười trên đôi môi đỏ thẫm lại càng tươi hơn, gương mặt cậu được dát một lớp ánh sáng vàng hồng êm dịu, còn diễm lệ hơn cả tia nắng chiều. 
Thấy công tử có vẻ đang vui, Mặc Thư cũng mỉm cười: "Sao ca nhi vui thế?". 
"Vậy sao?". 
"Phải ạ, cậu đang cười kìa". 
Dung Ngọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558223/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.