Edit: Ryal
Tống Tử Khiêm thẩm vấn ông Lý gác cổng trước.
Ông ta nói: "Bẩm đại nhân, kể từ trưa ngày hôm qua, Mặc Thư và biểu thiếu gia chưa từng bước chân khỏi cửa sau khi quay về từ phủ Công chúa".
"Nghe nói sau khi Dung Ngọc về thì cả phủ náo loạn, hết mời thầy lang lại đi bốc thuốc. Có bao nhiêu người ra ra vào vào như thế, ngươi có nhớ rõ không?". Tống Tử Khiêm truy hỏi.
"Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã làm nghề gác cổng ở phủ này gần hai mươi năm rồi. Tiểu nhân không dám ba hoa lắm lời, nhưng chỉ riêng chuyện mỗi ngày có bao nhiêu người đi ra đi vào phủ, họ tên danh tính ra sao, tiểu nhân đều tự tin rằng mình biết hết. Đó là cần câu cơm của tiểu nhân mà".
Ông Lý đã nhận việc ở phủ họ Dương nhiều năm, cũng từng va chạm ngoài xã hội, dù có đang nói chuyện với Tri châu đại nhân thì ông ta vẫn ngẩng đầu, không quá kiêu ngạo nhưng cũng không đến mức hèn kém.
Tống Tử Khiêm gật đầu, thấy có vẻ như ông ta không nói dối thì chuyển sang thẩm vấn nhân chứng còn lại – người đàn ông trung niên.
Gã nói mình tên Vương Nhị, là một phu canh.
Những người đầu óc nhanh nhẹn đang có mặt tại đây đều liên tưởng tới sáp nến trên cây trâm vật chứng, trong lòng cũng có tính toán riêng. Vương Nhị không hề biết chuyện này, chỉ có cảm giác những ánh mắt xung quanh dường như hơi kì lạ.
Nụ cười của Dung Nguyệt đang đứng giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558222/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.