Edit: Ryal
Tống Tử Khiêm cũng phải xem xét bằng chứng rồi mới được phép bắt giữ thủ phạm. Y phất tay, trợ tá đứng một bên bèn nâng khay chứng cứ bước đến chỗ Dung Ngọc.
"Dung Ngọc, cậu có nhận ra vật này hay không?". Tống Tử Khiêm hỏi.
Dung Ngọc cụp mắt, trên khay là một chiếc trâm gỗ, trông khá quen, nhưng cậu không nhớ mình đã nhìn thấy nó ở nơi nào.
Tống Tử Khiêm nhìn cậu: "Không nhớ ra à? Thế thì bổn quan sẽ giúp cậu. Dẫn kẻ ấy vào đây!".
Y vừa dứt lời, hai nha dịch đã áp giải một người bước đến. Dung Ngọc nhìn sang, đồng tử khẽ co lại: "Mặc Thư".
Vừa thấy Dung Ngọc, Mặc Thư đã kích động nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới. Nó xác nhận cậu bình an rồi mới mở miệng: "Công tử không sao thì em yên tâm rồi".
Dung Ngọc nhìn búi tóc đã xổ tung và bộ quần áo xộc xệch trên người nó, gương mặt bình thản cuối cùng cũng biến sắc. Cậu cau mày, lạnh giọng hỏi Tống Tử Khiêm: "Đại nhân đã tra tấn người hầu của ta?".
"Vẫn chưa, ta chỉ thẩm vấn theo cách thông thường". Tống Tử Khiêm hờ hững đáp. Chỉ có quan xấu quan ác mới để thuộc hạ tự ý lạm dụng tư hình, còn y đã tuyên bố thẳng với các nha dịch trong nha môn từ ngày đầu tiên nhậm chức rằng không được phép tra tấn nghi phạm để tránh trường hợp định tội sai.
Mặc Thư bị nha dịch ghì chặt xuống đất nhưng vẫn trấn an Dung Ngọc: "Ca nhi cứ yên tâm, em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558221/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.