Edit: Ryal
Vào ngày thứ ba Sở Đàn rời đi, mưa ở Dương Châu cũng tạnh.
Mây đen không còn nữa, trời trong như gột, mặt trời xuất hiện sau quãng thời gian dài biến mất để sưởi ấm vạn dặm nhân gian.
Dân chúng hoan hô ăn mừng những tia nắng mà họ đã ngày đêm khấn cầu. Người hầu trong phủ họ Dương cũng phấn chấn hẳn, dường như ánh nắng rọi sáng cả cõi lòng họ.
Mặc Thư nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Tốt quá, cuối cùng mưa cũng tạnh! Nó muốn đưa công tử ra ngoài phơi nắng!
Mặc Thư rón rén mở cửa, dừng chân trước lớp mành rồi nhẹ giọng cất tiếng: "Dậy thôi nào ca nhi. Quá nửa giờ Tỵ rồi đấy ạ".
Nó khom lưng đợi. Mãi sau, một giọng khàn khàn vang lên: "Biết rồi".
Mặc Thư lén thở phào rồi đưa tay vén mành treo. Nắng trời rực rỡ chiếu vào chiếc giường rộng, xua tan bầu không khí ảm đạm u uất.
Dung Ngọc đưa tay che mắt, dường như vẫn chưa quen ánh sáng.
"Hôm nay ca nhi vẫn còn nhức người sao ạ?". Mặc Thư dè dặt hỏi khi trông thấy gương mặt uể oải của cậu thiếu niên.
"Bóp eo cho ta". Dung Ngọc nhắm mắt.
"Vâng ạ". Mặc Thư để Dung Ngọc nằm sấp lại, xoa hai tay vào nhau cho ấm, áp lên lưng cậu rồi bắt đầu xoa bóp.
Chiếc áo trong vốn đã xộc xệch lại vì động tác của nó mà trượt xuống hẳn, để lộ phần gáy yếu ớt và bờ vai nhỏ bé mịn màng. Mặc Thư vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558213/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.