Edit: Ryal
Dung Ngọc rơi vào một giấc mơ dài và hỗn độn. Cậu thấy như có ai đang sờ lên má mình. Cậu mở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần biến thành khuôn mặt của một người rất quen. Của Sở Đàn.
"Hóa ra ta mơ thấy ngươi sao?". Dung Ngọc tự hỏi bằng giọng rất khàn.
Sở Đàn cau mày, miết khẽ đuôi mắt đỏ ửng: "Sao em uống nhiều rượu thế?".
"Vì ngon". Dung Ngọc cười, đôi mắt nheo nheo sóng sánh. Cậu vươn tay, Sở Đàn cũng thuận thế kéo cậu dậy rồi ôm cậu vào lòng.
Dung Ngọc tựa đầu trên vai hắn, hai tay ôm eo gã thanh niên, vẻ lưu luyến hiện lên trên gương mặt cậu: "Giờ thì đúng rồi".
Sở Đàn thấp giọng hỏi: "Gì cơ?".
Người trong lòng hắn chẳng đáp, chỉ lẳng lặng thở ra từng hơi thấm đẫm hương rượu.
Sở Đàn nhìn gương mặt đã ửng hồng và sợi dây đỏ trên cần cổ trắng nõn, chợt cau mày: "Ngọc bài ta tặng em đâu?".
Cậu cười khẽ: "Vứt rồi".
"Vứt rồi?". Mặt Sở Đàn sầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào mắt cậu. "Sao lại vứt?".
Dung Ngọc mỉm cười thờ ơ: "Quá xấu, quá lạnh, quá nặng, không thích. Muốn vứt thì vứt thôi".
"Đó là mẹ ta để lại cho ta". Sở Đàn nghiến răng, giọng lạnh lẽo.
"A. Thế ngươi đưa ta làm gì?".
"Mẹ nói sẽ tặng ngọc bài cho thê tử của ta. Em là thê tử của ta". Khi nói những lời này, đuôi mắt hắn dịu dàng không sao tả xiết. Gương mặt lạnh lùng bỗng hiện vẻ ngây thơ.
Dung Ngọc thấy buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558214/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.