Điền Nam lén kéo Chúc Thanh Vi đến một bên, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi cảm thấy cô tạm thời đừng giúp Kim Bảo. Cô có phát hiện không? Kim Bảo thành thật hơn lần trước nhiều, không làm ầm ĩ nữa.” “Chị không nói tôi cũng hiểu mà.” Hiện tại Chúc Thanh Vi nhìn Tang Tiếu, trong lòng ước gì Tang Tiếu có thể làm khách mời cố định luôn: “Nếu như lúc trước, nói không chừng Kim Bảo có thể giẫm hỏng nửa vườn nho. Cậu bé không có khả năng sẽ có nề nếp và nghiêm túc mà hái nho giống như bây giờ.” Mà có lẽ bọn họ cũng sẽ bị Kim Bảo làm cho gà bay chó sủa, sắp đến kết thúc cũng không thể hái được mấy quả nho. Số trước, Chúc Thanh Vi chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Mà hôm nay, cô ấy lại cảm thấy tinh thần ban đầu đều đã trở lại. Hai người đang nói chuyện lại bất ngờ nghe thấy được âm thanh gì đó. Lắng nghe, Điền Nam bất giác hát theo: “Bạch long mã, cất vó về phía tây… [1]” [1] Đây là bài hát Bạch Long Mã, là bài hát kết thúc của phim hoạt hình CCTV “Tây Du Ký”. Điền Nam:?!! Cô ta vội che miệng lại, tìm nguồn gốc phát ra âm thanh khắp mọi nơi. Không đợi cô ta tìm được thì đã bị Chúc Thanh Vi vỗ vỗ vào cánh tay trước. Rồi sau đó, hai người thấy Tang Tiếu nhàn rỗi đến không có việc gì, ngồi xếp bằng ở sau Kim Bảo. Cô vừa xem Kim Bảo vừa cầm lá cây không biết tìm ngắt ở chỗ nào mà thổi nhạc. Làn điệu kèn lá thổi ra rất đặc biệt, cũng rất êm tai. . Truyện Sắc Lúc Tang Tiếu làm bánh quy nhỏ, ở trên mạng xem được bộ phim hoạt hình có Tôn Ngộ Không, ca khúc bên trong trong sáng dễ thuộc. Tang Tiếu hát theo hai lần thì thuộc, vừa rồi thật sự chán quá, cô đơn giản lấy một cái lá cây rửa sạch rồi thổi. Sư huynh sư tỷ thường nói có tiến bộ nhất định phải khen ngợi. Tang Tiếu nhìn lúc lâu cảm thấy Kim Bảo hái nho rất không tồi, từ bị dập đến không bị dập, tiến bộ khá lớn. Nhưng cô không mang bánh quy nhỏ Tôn Ngộ Không đến, chỉ có thể thổi một bài hát có liên quan đến Tôn Ngộ Không để khen ngợi Kim Bảo. Kim Bảo quay đầu lại, cái miệng nhỏ vẫn mím chặt nhưng tròng mắt lại không rời được khỏi môi Tang Tiếu, à không, rời được khỏi lá cây. Thế mà chị ấy có thể sử dụng lá cây thổi ra nhạc, hơn nữa có thể thổi ra bài hát của Hầu ca! Không chỉ Kim Bảo bị hấp dẫn, Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng cũng đều bị hấp dẫn tới. Như Tống Dập, hứng thú bừng bừng học Tang Tiếu cũng lấy lá cây để thổi nhạc. Tuy rằng cậu ta thổi hơi trúc trắc nhưng cũng không làm mất mặt cái danh ca sĩ của cậu ta. Mỹ Mỹ so sánh hai bên xong, phát hiện mình thích nhất nghe Tang Tiếu thổi. Cô bé chạy bịch bịch bịch đến, túm chặt lấy Tang Tiếu: “Chị Tang Tiếu, em hái nho ngọt hơn Kim Bảo. Chị cùng một tổ với em đi! Được không? Em muốn nghe bài hai con hổ [2].” [2] Hai con hổ: Là một bài hát thiếu nhi được viết lại từ bài hát có tên “Brother Jacques” ở Pháp (còn được dịch là “Priest Jacques”,“Brother Mark” ở Đức, và “Brother John” ở Anh). Ở Trung Quốc, “Brother Jacques” đã được đổi thành “Hai con hổ”. “Hai con hổ? Hình như chị chưa từng nghe qua.” Tang Tiếu gãi gãi đầu: “Có Võ Tòng đánh hổ không?” Mỹ Mỹ cũng bị hỏi khó. Cô bé quay đầu nhìn về phía Lâm Quân Thừa: “Chú Lâm, có Võ Tòng đánh hổ không? Võ Tòng đánh hổ và hai con hổ con bài nào hay hơn?” Lâm Quân Thừa:... Anh ta rất muốn nói một câu con hổ Võ Tòng đánh có khi chính là một trong hai con hổ xuống núi đấy. Sau đó ngẫm lại, anh ta không thể để lại bóng ma cho trẻ con vì thế cố gắng nghẹn lại. Thấy thế, Kim Bảo vội mang vẻ mặt phòng bị đẩy Mỹ Mỹ, rất giống chó con bảo vệ đồ ăn: “Không được! Chị Tang Tiếu cùng một tổ với tớ. Chị Tang Tiếu nói đến giám sát tớ. Cậu không được đoạt với tớ.” Tuy ngày thường ở biệt thự xem phim hoạt hình cũng có thể nghe hát nhưng trẻ con đều thích những thứ mới mẻ. Huống chi, bọn họ trừ muốn nghe nhạc ra cũng muốn học thổi lá cây với Tang Tiếu. Mỹ Mỹ làm mặt quỷ với Kim Bảo: “Chị Tang Tiếu không thích cậu!” “Cậu nói bậy!” Kim Bảo cãi lại xong, thật ra cũng chột dạ. Dù sao cậu bé… cậu bé cũng không quá thích Tang Tiếu. Cậu bé vẫn cảm thấy Tang Tiếu thích đối nghịch với cậu bé, không theo cậu, thật đáng ghét. Nhưng đáng ghét không đại biểu cậu bé phải nhường Tang Tiếu cho người khác! Hơn nữa… Kim Bảo trộm liếc Tang Tiếu một cái. Cậu bé phát hiện, thật ra Tang Tiếu cũng không đáng ghét như vậy. Thang Viên cũng muốn học. Cậu bé thấy Mỹ Mỹ và Kim Bảo đều tranh Tang Tiếu thì ngẫm nghĩ rồi duỗi tay túm vạt áo Tống Dập. Cậu bé ngửa khuôn mặt nhỏ, đáng yêu hỏi: “Anh Dập, anh có thể dạy em thổi kèn lá không?” “Đương nhiên có thể!” Tống Dập vui mừng phấn chấn dắt tay Thang Viên, lại đầy ý cười nhìn Tiểu Nguyệt Lượng: “Tiểu Nguyệt Lượng, em có muốn học thổi kèn lá với anh không?” Tiểu Nguyệt Lượng ôm rổ nhỏ đựng nho, nhìn nhìn Tống Dập, lại nhìn nhìn Tang Tiếu. Cô bé có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà cô bé không dám nói ra. Nhưng nghĩ đến bánh kem thỏ con bị Tang Tiếu ăn, cô bé hạ quyết tâm rồi chạy bịch bịch bịch đến trước mặt Tang Tiếu, đưa rổ nhỏ đựng nho cho Tang Tiếu. Tang Tiếu cũng không nghĩ đến kèn lá lại được hoan nghênh như vậy. Ở trong mắt cô đây là thứ học một lần là biết, hoàn toàn không thể so với làm bánh quy, làm bánh kem. Bởi vậy, khi cô thấy Mỹ Mỹ và Kim Bảo đều tranh nhau thì còn có chút mới lạ. Chờ sau khi trong n.g.ự.c bị nhét cái rổ, cô nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Nguyệt Lượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]