Quý Vãn Kha quay lại một mình.
Lâm Lạc Dương ngó qua người cậu ta, hỏi, “Triệu Thụy Tiêu đâu?”
“Về rồi.” Quý Vãn Kha quàng vai kéo cậu vào lòng, Lâm Lạc Dương vội thì thào, “Chị còn ở đây.”
“Biết rồi, tao có làm gì đâu.” miệng nói thế nhưng hai tay lại táy máy ôm eo cậu, “Ôm một cái không được hở?”
Cậu ta lại chơi bài xà nẹo của con nít với cái mặt tỉnh rụi.
Lâm Lạc Dương mềm nhũn nhẹo ngay, cậu ấp tay lên cánh tay Quý Vãn Kha, “Đương nhiên là được rồi.”
Cậu chẳng đỏ mặt, cũng chẳng ngượng ngùng, chỉ có vẻ hiểu biết điềm đạm của một người trưởng thành.
Quý Vãn Kha ngước lên nhìn cậu, tự dưng mắt như có ý cười, cậu ta ghé sát bên tai cậu thì thầm: “Anh.”
Và thế là Lâm Lạc Dương chịu thua, vành tai cậu ửng đỏ.
Trước kia người này đâu có gọi cậu như vậy, cậu đỡ không nổi là phải!
Lâm Lạc Dương thầm biện bạch, đến khi ngẩng lên thấy Lâm Nhược Liễu từ trong phòng đi ra cậu vội vàng giãy khỏi vòng tay Quý Vãn Kha rồi húng hắng ho.
Quý Vãn Kha cũng ngẩng lên, thấy Lâm Nhược Liễu nhưng cậu ta chẳng có vẻ ngượng ngùng gì cả, cậu ta khoác một tay lên vai Lâm Lạc Dương, ý là có nể mặt chị một tí.
Thái độ Lâm Nhược Liễu cũng rất quái lạ, cô nhìn chăm chăm hai đứa đang dính vào nhau, định nói gì rồi lại thôi, cuối cùng cô bảo: “Hai… hai đứa ngủ sớm đi.”
Lâm Lạc Dương gật đầu, mỉm cười hiền lành, “Dạ, chị cũng ngủ sớm đi.”
Lâm Nhược Liễu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050311/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.