Khi Lâm Lạc Dương đòi chuyển về nhà mình, người đầu tiên cũng là người duy nhất phản đối là Lâm Nhược Liễu.
Cô vốn đã cảm thấy em trai mình suốt đời không thông suốt được, giờ để nó trở lại cái nơi đầy hình bóng Quý Vãn Kha nó sẽ chỉ càng lún sâu hơn.
Cô không muốn điều đó.
Lâm Lạc Dương thật không ngờ hậu quả của việc máy mồm kể cho chị sự thật về Quý Vãn Kha lại là thế này.
Đương nhiên cậu không dám nhắc lại chuyện đó với Lâm Nhược Liễu nữa, nói nữa thì đảm bảo cô sẽ cho là cậu bệnh hết thuốc chữa rồi, tự dưng coi hai người không liên quan là một.
Vậy là để xoa dịu Lâm Nhược Liễu chuyện dọn nhà đành tạm gác lại.
Nhưng thật tình là nhà họ Lâm xa cả công ty lẫn trường Quý Vãn Kha quá, Lâm Lạc Dương muốn được gặp người yêu thì hoặc là ngồi nhà đợi Quý Vãn Kha tan học sang tìm mình, hoặc là tự chạy đến căn hộ Quý Vãn Kha thuê trọ.
Hai đứa cứ qua lại như con thoi mà chẳng đứa nào than mệt.
Chỉ có điều lúc này Lâm Lạc Dương đã nhớ lại nên chắc chắn phải đến công ty làm việc, quỹ thời gian đã eo hẹp nay càng eo hẹp hơn, còn đâu những ngày sáng chiều xà nẹo bên “em người yêu” sinh viên đại học.
Về lý mà nói trở lại mấy năm trước hai thằng đều đã có sự nghiệp riêng, chẳng lạ gì chuyện làm thêm giờ hay thỉnh thoảng đi công tác, nói chung dăm bữa nửa tháng hai đứa không gặp nhau là bình thường.
Nhưng lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050312/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.