Hàng mi Lâm Lạc Dương khẽ run rẩy, dường như cậu hiểu những gì mình vừa nghe lại cũng như không hiểu, gương mặt cậu ngơ ngác hệt như cái ngày vừa tỉnh lại.
Cậu không hiểu làm sao Lý Xuyên và Quý Vãn Kha lại có thể là một được… thế nhưng ngay khi cậu trai nói điều đó cậu lại cảm thấy hợp lý lạ kỳ, và trái tim cậu dần dịu lại, không còn đập dồn như nổi trống nữa.
Cậu ấy chải đầu cho cậu, gọi cậu là anh, sẵn sàng nói những lời tình tự nghe muốn đỏ mặt.
Nhiều lắm, rất nhiều điều cứ thế trùng lặp vào dĩ vãng…
Lý Xuyên nói: “Anh, anh định từ chối em hay sao?”
Còn cậu nói: “Quý Vãn Kha, mày định từ chối tao à?”
Lý Xuyên nói: “Qua tay người khác thì trịnh trọng hơn.”
Còn cậu nói: “Tại tao thấy qua tay người khác thì trịnh trọng hơn mà…”
Lý… Quý Vãn Kha nói: “Anh, anh không muốn hôn em à?”
Còn cậu nói: “Quý Vãn Kha, hôn cái nào bạn ơi!”
…
Thời niên thiếu cậu đã yêu nhiệt thành mà vụng về như vậy, giờ này cậu lại được yêu cũng bằng cái cách ngây ngô khờ dại ấy.
Nước mắt cậu tuôn hối hả, Quý Vãn Kha lại tưởng cậu không tin mình, nó vội vã bưng gương mặt đỏ bừng, nhòe nhoẹt nước mắt của cậu mà hôn, hôn đến bạo liệt, đầu lưỡi cậu bị nó cuốn lấy, môi cậu bị mài cắn, nước bọt ứa ra chưa kịp nhễu xuống đã bị nó nuốt chửng.
Hai đứa đều mướt mồ hôi, hơi nóng lơ lửng vây lấy họ, ngoài trời nắng xiên khoai, rèm không kéo nên phòng ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050310/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.