- Không!
Trần Dương nói một chữ, sau đó cầm tách hồng trà lên nhấp một ngụm.
Công tử nọ thấy vậy thì sắc mặt thoáng cái tái đi, nhưng nhìn qua tiểu thư đài các sau lưng, cố nén giận rít qua kẽ răng:
- Ta là Triển Đông Thăng, con trai Triển Thái Uý, nếu ngươi không biết điều thì đừng trách...
- Ngươi có lỗ tai không? Cho dù ngươi có là con trai của Ngọc Hoàng Đại Đế thì nếu ta đã nói không thích cũng phải cút!
Trần Dương có chút gắt gỏng, tâm tình đang lắng đọng thì bị phá hư, gắt gỏng nói.
Triển Đông Thăng thấy vậy nổi giận, lập tức giơ chân muốn đạp tới.
Trần Dương thân hình không động, vẫn ung dung như cũ ngồi đó.
Chỉ thấy Triển Đông Thăng đạp một cước còn chưa chạm vào người Trần Dương thì đã bị một luồng lực lượng phản chấn văng ngược trở lại, té ngửa ra sàn.
Cũng may là cô gái đứng sau lưng hắn hơi lệch sang một bên cho nên không bị ảnh hưởng gì, tuy nhiên sắc mặt nàng cũng hơi hoảng hốt.
Triển Đông Thăng bị tình cảnh này, nhất thời sắc mặt tím như gan heo, đứng dậy hét lớn:
- Tiểu tử giỏi lắm, có ngon ở yên đó!
- Chạy về méc mẹ sao? Ta cũng không phải người hầu của ngươi, nơi này là trà lâu, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi làm gì được ta.
Trần Dương cười nhạt, hoàn toàn không xem Triển Đông Thăng ra gì.
Triển Đông Thăng gật đầu, run tay chỉ chỉ Trần Dương mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335203/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.