Đường đi lên Kinh Đô còn dài, hai người Trần Dương và Hoa Tử Tuyết trên đường đi cũng quả thật đã trải qua đủ loại cảnh đẹp, non sông nước biếc, cây xanh đồng cỏ, hoa nở ngập tràn, chim hót líu lo... Cái gì cần có đều có.
Mà trên đường đi này, mối quan hệ giữa hai người thoáng cái trở nên rất gần.
Thời gian này, Trần Dương hoàn toàn buông lỏng tâm tình, tựa như trở về là thanh niên mới ra trường chạy ăn từng bữa ngày nào, đối với Hoa Tử Tuyết cũng rất chân thành tự nhiên, tuyệt không cầu kỳ giả tạo.
Mà Hoa Tử Tuyết cũng rất vui vẻ, thường thường đều che miệng cười khúc khích khi nghe Trần Dương nói điều gì đó ngốc nghếch, hoặc là yên lặng bình tĩnh ngắm nhìn vạn dặm non sông thu vào tầm mắt.
Mặc dù vậy, giữa hai người vẫn luôn giữ kẻ, không có tiến triển tới mức vượt qua lằn ranh giới mong manh. Một bức màn mỏng này, cả hai người đều không có ai vượt qua.
Sự việc duy trì như vậy cho đến khi đoạn đường đến Kinh Đô chỉ còn cách chừng vài chục dặm, hai người dừng lại nghỉ đêm.
Để thoả mãn sở thích của Hoa Tử Tuyết, Trần Dương đặc biệt trên đường đã chuẩn bị khoai lang để sẵn trong gùi, khi cần là trổ tài nướng khoai ngay lập tức.
Sáng sớm, Trần Dương chậm rãi mở mắt, vươn vai một cái rồi cười nói:
- Tử Tuyết, hôm nay chúng ta sẽ đến Kinh Đô, huynh sẽ...
Lời nói đến đây đột nhiên ngừng lại, bởi vì Trần Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335201/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.