Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng thì Hoa Tử Tuyết đã thức dậy, nàng chỉnh tề sửa lại đầu tóc quần áo rồi đứng trước sân.
Một lát sau, Trần Dương cũng chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi hai mắt rồi nhìn thấy Hoa Tử Tuyết đang đứng trước sân. Hắn bèn vội mang gùi trên lưng rồi bước ra ngoài, bất quá ánh mắt đảo qua cũng không phát hiện chiếc áo của mình đâu, trong lòng khó hiểu.
‘Chẳng lẽ nàng đem nó tiêu huỷ rồi?’
Trần Dương đột nhiên giống như có tật giật mình, trong lòng nghĩ tới liền âm thầm tự trách hành động đêm qua. Chưa biết chừng còn bị nàng cho rằng hắn là một tên lòng lang dạ sói thì đúng là hết thuốc chữa.
Mang theo ý nghĩ này, Trần Dương có chút chột dạ, liền bày ra dáng vẻ tươi cười, vươn vai một cái thật thoải mái rồi nói:
- Hoa tiểu thư, nàng dậy thật sớm a. Hiện tại không biết nàng dự định đi đâu?
Trần Dương hỏi xong thì lại cảm thấy chột dạ lần nữa, con gái nhà người ta muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến hắn.
Bất quá, trong lúc Trần Dương còn đang tự trách thì Hoa Tử Tuyết lại đột nhiên quay lại mỉm cười nói:
- Ta đi khắp nơi ngao du sơn thuỷ, không có mục đích cố định.
- Đi ngao du sơn thuỷ?
Trần Dương có chút cười khổ, nhưng cũng gật đầu chắp tay nói:
- Vậy ta tại đây phải nói lời tạm biệt rồi, chúc tiểu thư lên đường bình an, ngắm được nhiều cảnh đẹp như ý muốn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335199/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.